Wednesday, February 29, 2012

BÍ MẬT VỀ NGƯỜI SỐNG CHỈ NHỜ "NĂNG LƯỢNG MẶT TRỜI"

Hira Ratan Manek, 69 tuổi, người Bodhavad, Ấn Độ, từ tháng 6/1995 đã sống mà chỉ cần ánh sáng mặt trời và nước. Thỉnh thoảng, vì lòng hiếu khách hay quan hệ xã hội, ông uống trà, cà phê, hay sữa. Manek cho rằng, khi ngắm mặt trời, người ta đã nhận được “sự nuôi dưỡng” từ nó. Tuy nhiên, hầu hết các chuyên gia chăm sóc mắt đều khuyên tránh nhìn trực tiếp vào mặt trời. Một vài kết quả nghiên cứu cũng cho thấy, ở những người thường xuyên luyện tập phương pháp ngắm nhìn mặt trời thì mức hấp thụ năng lượng cao hơn và giảm cảm giác thèm ăn.

1. Nhịn ăn ròng rã, không có bất kỳ một sự tổn thương nào

Năm 2001, Tiến sĩ Sudhir Shah đã từng “khảo sát” một bệnh nhân tên là Hira Ratan Manek, người đã không hề ăn gì từ năm 1995 và không hề uống gì từ 411 ngày trước khi được trở thành đối tượng nghiên cứu khoa học. Ông R. Manek nói rằng, bí quyết để ông có thể duy trì cuộc sống chỉ với chút nước và ngắm mặt trời lâu đến như vậy là do hấp thụ năng lượng mặt trời.

Được biết trước kia, ông R. Manek là một kỹ sư cơ khí cư trú tại Calicut Ấn Độ. Sau khi nghỉ hưu, ông bắt đầu nghiên cứu và thực hành các bài tập nhìn mặt trời để duy trì sự sống. Phương pháp này là một phương pháp cổ xưa, đã từng được người cổ đại luyện tập có hiệu quả nhưng hiện bị lãng quên. Bản thân ông từ thời thơ ấu đã rất tò mò, muốn thử nhưng đến khi về hưu mới có cơ hội luyện.

Bản thân ông R. Manek cũng rất ngạc nhiên về các khả năng có thể nói là phi phàm của mình nên ông đã tự nguyện tham gia các đợt khảo sát và nghiên cứu của các chuyên gia Ấn Độ. Ông chấp nhận trải qua nhiều ca xét nghiệm. Ca xét nghiệm đầu tiên là nhịn ăn 211 ngày liên tục trong thời gian 1995 - 1996 tại Calicut, Ấn Độ, với sự chứng kiến của đội ngũ các bác sĩ chuyên gia, đại diện của khoa học, y tế bao gồm bác sĩ gia đình, các bác sĩ tim mạch, thần kinh, nội tiết, bác sĩ phẫu thuật, bệnh lý học, do bác sĩ CK Ramachandran chủ trì.

Tiếp theo đó là bằng cách ăn chay liên tục cho 411 ngày, theo Jain truyền thống trong thời gian năm 2000 - 2001 tại Ahmedabad, Ấn Độ chỉ đạo bởi một đội ngũ quốc tế gồm 21 bác sĩ và các nhà khoa học, Tiến sĩ Sudhir Shah trực tiếp chịu trách nghiệm về chương trình thử nghiệm này.

Theo đó, ông R. Manek chỉ đun sôi nước tiêu thụ hàng ngày từ 11 amto 04:00 chỉ và không có các chất lỏng khác. Vài ngày trước khi ăn chay, ông R.Manek đã phải trải qua các xét nghiệm về y tế. Hồ sơ kiểm tra y tế này bao gồm: thực trạng hàng ngày của xung, huyết áp, hô hấp, nhiệt độ, lượng nước, lượng nước tiểu, trọng lượng… có liên quan đến huyết học và sinh hóa (ở dạng kiểm tra thông thường được thực hiện định kỳ, tức là hàng tháng hoặc hai tuần/lần).

Sau đó kết quả cho thấy, trong 3 tháng đầu ông R. Manek giảm mất 19 kg trọng lượng cơ thể, tỷ lệ nhịp tim và BP giảm nhẹ, giảm hạn mức hô hấp (từ 18 đến nay 10/minute). Ông đã ngừng đi đại tiện từ ngày thứ 16 của quá trình ăn chay. Lượng nước tiểu được duy trì ở khoảng 600 - 800 cc. Ngoài ra, ông không còn bất cứ biểu hiện bất thường nào.

Ngay cả bộ não và khả năng cảm nhận mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường. Không hề có bất cứ sự chấn động nào. Điều đáng ngạc nhiên nhất là, ông đã tự mình trèo lên núi Shatrunjay nổi tiếng (đồi Palitana) cùng với 500 chuyên gia đi cùng mà không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Như vậy, phải nói rằng, mặc dù đã tốn khá nhiều công sức và tâm huyết nhưng các nhà khoa học cho tới hôm nay vẫn chưa thể tìm ra bí quyết giúp R. Manek có được những năng lực siêu phàm như hiện nay.

2. Bí quyết là ở chỗ chăm chỉ “ngắm mặt trời”

Riêng theo ông R. Manek lý giải thì bí quyết nằm ở chỗ chăm chỉ “ngắm mặt trời”. Ông cho rằng, khi ngắm mặt trời, người ta đã nhận được “sự nuôi dưỡng” từ nó. Ông và một số người đề xướng “bài thể dục” từ mặt trời cũng cho biết, từ rất lâu, người Ai Cập cổ đại, người Aztec ở Mexico, người Maya và bộ tộc thổ dân châu Mỹ đã luyện tập phương pháp này như hình thức tập Yoga Tây Tạng và Ấn Độ.

“Ánh sáng mặt trời cũng tạo ra sự ấm áp giúp cho các môi trường sinh thái thuận lợi cho mọi vật phát triển. Nếu không có mặt trời thì có thể nói sự sống trên trái đất sẽ hầu như không có. Các tia tử ngoại của mặt trời còn có công năng sát khuẩn rất mạnh, có thể diệt trừ giúp con người các vi khuẩn gây ra bệnh hại, bệnh độc. Đặc biệt hơn, ánh nắng mặt trời có khả năng cung cấp cho cơ thể năng lượng để thực hiện các chức năng thiết yếu. Thức ăn mà chúng ta thường dùng chẳng qua cũng chỉ là một dạng năng lượng thứ cấp của năng lượng mặt trời. Mà cơ thể lại có cơ chế tiếp nhận năng lượng trực tiếp từ mặt trời và dự trữ nó để sử dụng khi cần”, Manek giải thích.

Theo lời Tiến sĩ Sudhir Shah, ông R. Manek không có gì khác biệt về các chỉ số sinh học và cơ thể học so với những người bình thường. Nhưng vì sao ông có thể không hề ăn gì từ năm 1995 và không hề uống gì từ 411 ngày.

Tiến sĩ Shah cũng cho rằng, đối với trường hợp của ông R. Manek cần phải mất vài tháng tiếp tục nghiên cứu các dữ liệu đã thu thập được may ra mới đi tới được một kết luận nào đó. Tiến sĩ Shah cho biết, những khảo sát gần đây vẫn chưa làm cho hiện tượng kỳ dị của ông R.Manek trở nên dễ hiểu hơn. Nhưng vẫn còn hy vọng để lý giải chuyện này vì các phương pháp ưu việt hơn đang được áp dụng. Và các nhà nghiên cứu cũng đã kiểm tra được khả năng hoạt động của toàn bộ các hệ thống ở ông R. Manek.

Trường hợp sống khỏe mạnh 16 năm chỉ nhờ ngắm mặt trời là điều xưa nay không có. Nhất là khi các kết quả kiểm tra lâm sàng, sinh hoá, đo đạc điện tử và các kiểm tra khác đều đã được tiến hành và cho kết quả nằm trong mức an toàn.

Các nhà khoa học đã kết luận trường hợp của ông R. Manek là một hiện tượng vô cùng kỳ lạ của cơ thể con người.

Giải thích khả năng kỳ lạ này của ông R. Manek, các bác sĩ cho rằng rất có thể những bài tập nhìn mặt trời đã khiến cho cơ thể ông R. Manek bị thay đổi về mặt sinh học. Một số nhà khoa học khác thì cho rằng có thể cơ thể ông R. Manek sở hữu một loại gen đặc biệt cho phép ông có khả năng sống mà chỉ cần ánh sáng mặt trời và nước trong một thời gian dài đến như vậy.

Mặc dù đưa ra các giả thiết như vậy, song các nhà nghiên cứu vẫn hoàn toàn bó tay trong việc kiến giải một cách rõ ràng và khoa học hiện tượng vốn được xem rằng “không thể có” trong y học. Bởi theo nghiên cứu khoa học thì phần lớn con người có thể sống sót mà không cần ăn trong 50 ngày.

Trong khi đó, chuyên gia thần kinh học Sudhir Shah, người đã từng chịu trách nhiệm chính trong ca thử nghiệm về trường hợp của ông R. Manek trong năm 2000 - 2001  thì cho rằng nếu ông R. Manek không lấy năng lượng từ thực phẩm thì chắc chắn ông ấy phải lấy năng lượng từ những thứ trong môi trường xung quanh, chẳng hạn như ánh sáng.

Từ đó, Tiến sĩ Sudhir Shah rất tin vào lời giải thích của ông R. Manek. Theo một tờ báo đưa ra dẫn chứng là vào năm 2000 - 2001, bác sĩ Shah cũng đã từng tiến hành thử nghiệm tương tự trên ông R. Manek trong vòng hơn một năm trước khi ông R. Manek tuyên bố rằng ông sống bằng khí trời và nước lọc. Theo tờ báo này, có vẻ như bác sĩ Shah và các cộng sự đang chứng minh cho một giải thiết rằng con người có thể sống sót nhờ các nguồn năng lượng tự nhiên như ánh sáng mặt trời hay năng lương dạng siêu việt kiểu tinh thần thay vì đồ ăn và thức uống.

3. Hy vọng những ứng dụng trong việc giải quyết cái đói của con người

Tổ chức Nghiên cứu và Phát triển quân sự của Ấn Độ còn cho rằng ông R. Manek có thể dạy các binh sĩ cách kéo dài thời gian sống sót mà không cần thức ăn, chỉ cần nhìn mặt trời. Những bí mật của ông cũng có thể giúp những nạn nhân của thảm họa tăng khả năng sống sót trong lúc chờ lực lượng cứu hộ.

“Nếu khẳng định của ông ấy được chứng thực, đó sẽ là một bước ngoặt trong khoa học y học”, bác sĩ G. Ilavazhagan, Giám đốc Viện khoa học và Sinh lý học quốc phòng, nói. “Chúng ta có thể giúp cứu mạng sống trong các thảm họa thiên nhiên, các cuộc leo núi hay các cuộc hành trình trên biển… Chúng ta có thể hướng dẫn mọi người kỹ năng sống trong những điều kiện khắc nghiệt mà không có thức ăn hay nước uống”.

Cũng từ đó mà hiện nay phong trào học dưỡng sinh bằng phương pháp truyền năng lượng mặt trời được giới thiệu khá nhiều trên toàn thế giới. Từ năm 1988, nữ tiến sĩ vật lý Barbara An Brennan, chuyên viên khoa học của NASA đã nghiên cứu và viết quyển “Hands of light” (Những bàn tay ánh sáng).

Cùng năm này, nữ tiến sĩ y học Nga Djouna Davitasvili viết quyển “Tôi nghe đôi tay mình” cũng nói về năng lượng sinh học. Năm 1993, bà Barbara lại viết thêm quyển “Light Emerging” (Chữa bệnh bằng ánh sáng)”. Gần đây nhất có 2 cuốn sách tiêu biểu đề cập đến vấn đề này là:  “Ánh sáng, Y khoa của tương lai” - Jacob Lieberman và “Ánh sáng mặt trời và sức khỏe trong thế kỷ 21” - Richard Hobday.

Một vài kết quả nghiên cứu cũng cho thấy, ở những người thường xuyên luyện tập phương pháp ngắm nhìn mặt trời thì mức hấp thụ năng lượng cao hơn và giảm cảm giác thèm ăn. Trên trang Pravda.ru cũng có báo viết về một trường hợp “ăn nắng” khác, đó là ông Nikolai Dolgoruky sống ở vùng Dnepr của Ucraina.

Tuy nhiên, các nhà khoa học cho rằng, nhìn trực tiếp ánh sáng mặt trời trong một khoảng thời gian ngắn có thể gây mù hay nguy hại cho mắt. Hầu hết các chuyên gia chăm sóc mắt đều khuyên tránh nhìn trực tiếp vào mặt trời.

Mặc dù vậy, là người nghiên cứu tác dụng của việc “ăn” nắng trong nhiều năm, theo Manek, việc nhìn ngắm mặt trời vào lúc bình minh hay hoàng hôn rất tốt cho sức khoẻ. Những người luyện tập phương pháp “tự quang hợp” này thường có đầu óc minh mẫn, khoẻ mạnh hơn về cả thể chất và tinh thần mà không tốn bất kỳ một sự tổn hại nào. Tất nhiên, chỉ nên thực hiện việc này vào những thời điểm an toàn, tức là khoảng 30 phút sau khi mặt trời mọc và 30 phút trước khi mặt trời lặn (một số người khác lại thực hiện vào thời gian khác trong ngày).

CẢNH GIÁC VỚI NHỮNG KẺ MƯỢN DANH HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG GIẢNG NGÀY TẬN THẾ

Báo Giác ngộ Online
HỎI :

Tôi là một Phật tử, theo tôi được biết, hiện các nhà khoa học đã khẳng định là không có ngày tận thế nào trong năm 2012 hay ngày 21-12-2012. Nhưng thời gian qua tôi có gặp một số đạo hữu nói rằng HT.Tịnh Không người Trung Hoa nói ngày 21-12-2012 là ngày tận thế, rồi nói lung tung nhiều thứ khác thật vô lý. Qua tìm hiểu tôi biết trang web tinhtong.vn đăng toàn bộ sự việc trên. Không biết đây là website do Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) quản lý hay không mà đăng những thông tin gây hoang mang cho xã hội? Xin quý Báo cho biết quan điểm của Phật giáo về vấn đề này.

ĐÁP:

Bạn Võ Quốc Đạo và Thanh Minh thân mến! 

Đúng như các bạn đã phản ánh, trên website tinhtong.vn đã đăng tải loạt bài “Lời nhắn nhủ của HT.Tịnh Không” được giảng vào các ngày 21 – 22 và 31-12-2011 tại Hương Cảng Phật đà Giáo dục Hiệp hội. Trong các “Lời nhắn nhủ…” ấy ghi rằng HT.Tịnh Không đã tiếp nhận tài liệu của NASA (National Aeronautics and Space Administration), tuy không nói tận thế nhưng ngài cho biết vào các ngày 21 – 22 và 23-12-2012 chính là lúc: “Địa cầu thay quý, sẽ không có ánh sáng mặt trời, trái đất đi vào Vòng đai Quang Tử, nhân loại sẽ trải qua ba ngày trong không gian zero chiều. Địa cầu sẽ chuyển từ không gian 3D (chiều) sang không gian 4D (chiều). Đây là một tai nạn to lớn. Đương nhiên sẽ có rất nhiều người chết! Biến cố này sẽ dẫn tới thế giới mới tinh. Những khoa học kỹ thuật hiện tại có thể sẽ bị hủy diệt… Thế giới sẽ trở về thời kỳ đồ đá. Ai niệm Phật thì sẽ vãng sinh Tây phương, ai không tu không niệm Phật thì sẽ đọa ba đường ác. Người có phước duyên sẽ ở lại thế gian để làm Sơ tổ truyền bá Phật pháp… Tôi nghĩ sự chết chóc của con người sẽ chiếm một tỉ lệ rất lớn, bởi vì nhân loại chưa bao giờ gặp phải sự kiện như vậy xảy ra…”. Sau đó là những lời dạy khuyến tu niệm Phật để cầu sanh Tịnh độ.

Hiện chúng ta chưa biết chính xác HT.Tịnh Không có “nhắn nhủ” như vậy hay không? Bởi website tinhtong.vn đưa tin ấy không do GHPGVN quản lý, chỉ là trang web cá nhân nên thông tin vốn mang tính nội bộ, chủ quan của trang nhà mà thôi. Nhưng chắc chắn một điều, ai cũng biết HT.Tịnh Không là vị Pháp sư Thượng thủ Tịnh tông Học hội Thế giới, một cao tăng của Tịnh tông quốc tế đương đại. Do đó chúng tôi nghĩ rằng, HT.Tịnh Không hẳn đã không nói những điều ấy, người ta vì lý do nào đó đã gán ghép cho ngài, vì nếu ngài nói như vậy chẳng những không đúng với khoa học mà còn sai với Chánh pháp.


HT.Tịnh Không hẳn đã không nói những điều ấy, người ta vì lý do nào đó đã gán ghép cho ngài, vì nếu ngài nói như vậy chẳng những không đúng với khoa học mà còn sai với Chánh pháp.

Trước hết, về mặt khoa học, sự tương tác giữa địa cầu với vũ trụ là vấn đề sinh mệnh của nhân loại trên toàn thế giới, có tính toàn cầu. Không chỉ NASA của Hoa Kỳ mà các cơ quan nghiên cứu không gian trên toàn thế giới đều quan tâm, cung cấp và chia sẻ thông tin cho toàn thể nhân loại biết rõ, đồng thời các chính phủ, nhà nước có trách nhiệm phải chính thức thông báo trên các phương tiện truyền thông tất cả mọi biến động của địa cầu cho nhân dân được biết. Đến thời điểm này, các nhà khoa học và thiên văn trên thế giới đã nhiều lần lên tiếng chính thức phủ nhận niềm tin và dự báo tận thế của một số người vào cuối năm 2012, kết thúc chu kỳ lịch (5.126 năm) của người Maya. Nên những “Lời nhắn nhủ…” (được cho là của HT.Tịnh Không) nói đến sự hủy diệt (theo tài liệu báo cáo của NASA, trong khi NASA và giới truyền thông quốc tế đều có thông báo chính thức phủ nhận điều này), là hoàn toàn thiếu cơ sở.

Về phương diện Chánh pháp, Đức Thế Tôn đã dạy vô thường sanh diệt biến chuyển trong từng sát-na. Không ai có thể biết được phút giây sau sẽ thay đổi như thế nào, mạng người trong hơi thở, hàng Phật tử ý thức sâu sắc về vô thường tấn tốc nên tinh tấn tu hành. Kinh Phật không hề nói đến tận thế hay hủy diệt địa cầu vào cuối năm 2012, và cũng không hù dọa “Ai niệm Phật thì sẽ vãng sinh Tây phương, ai không tu không niệm Phật thì sẽ đọa ba đường ác…” theo kiểu phao tin đồn nhảm về tận thế của một số giáo phái thờ Thượng đế cuồng tín ở Âu Mỹ, trong thời gian vừa qua.

Hiện tượng các hành tinh xếp thẳng hàng sẽ không xảy ra vào ngày 21/12/2012. Ngay cả khi hiện tượng đó xảy ra, nó cũng chẳng gây nên bất kỳ vấn đề nào. Don Yeomans, Giám đốc Chương trình Các vật thể gần trái đất của NASA khẳng định.

Hiện nay, một số Phật tử tu tập theo Tịnh Độ tông ở Việt Nam có dấu hiệu hoang mang, lo lắng vì tin vào các “Lời nhắn nhủ…” thiếu cơ sở khoa học và sai với Chánh pháp kia. Vì các “Lời nhắn nhủ…” được gán cho HT.Tịnh Không nên một số người tin nhận liền mà không cần suy xét kỹ lưỡng, đồng thời lại tỏ ra bi quan với cuộc sống, ngừng các dự án làm ăn và học tập để tu niệm mong được vãng sanh trong ngày “tận thế”. ĐĐ.Thích Đạo Thịnh cho biết:

“Ngày 14-1-2012, một phái đoàn Phật tử ở Hà Nội đã tới chùa Khai Nguyên hỏi tôi: Thưa thầy! Có đúng là ngày tận thế sắp đến và sẽ xảy ra không ạ? Chúng con rất tin lời của HT.Tịnh Không nói. Bây giờ chúng con phải làm sao ạ…? Có hai mẹ con trong phái đoàn còn nói: Thực sự mấy ngày nay gia đình chúng con không biết làm gì nữa. Con gái con đã xin nghỉ học để ở nhà niệm Phật, không biết chúng con có còn đủ thời gian để vãng sinh nữa không? Hôm nay mẹ con chúng con đã đem sẵn tư trang rồi, nếu thực có ngày tận thế thì xin thầy cho mẹ con nhà con ở lại chùa để tu tập cầu giải thoát” (HT.Tịnh Không nói gì về ngày tận thế?).

Rõ ràng, các “Lời nhắn nhủ…” đã đem lại những hiệu ứng tiêu cực, bi quan cho một bộ phận đời sống xã hội cũng như chẳng mang đến lợi ích chân thực nào cho sự tu tập của hàng Phật tử. Do đó, người Phật tử chân chính cần phát huy Chánh kiến, tin sâu giáo pháp của Phật Thích Ca, tỉnh giác nhận chân sự thật để không tin theo những điều sai quấy, dù điều ấy được gán cho bất cứ ai. Đành rằng sự tinh tấn trong tu học rất quan trọng và cần thiết nhưng sự siêng năng ấy tuyệt không xuất phát từ sợ hãi, nhất là lo sợ tận thế mà gắng niệm Phật cầu vãng sanh lại càng rối loạn hơn. Đó không phải là Chánh tinh tấn trong Phật giáo.

Mặt khác, có thể đây là một trong những thủ đoạn chống phá uy tín của HT.Tịnh Không nói riêng và Tịnh Độ tông trên thế giới nói chung một cách rất tinh vi nên hàng Phật tử phải đề cao cảnh giác. Vì những ai tin tưởng vào các “Lời nhắn nhủ…” kia thì sau năm 2012 sẽ vỡ mộng, mất niềm tin vào Phật pháp. Cũng như hiện tại có một vài vị giảng sư cũng dựa vào niềm tin tận thế vào cuối năm 2012 để kêu gọi mọi người tu nhân tích đức, tinh tấn niệm Phật. Khuyến hóa tu học theo cách này chỉ lợi bất cập hại, vì Phật dạy “vô thường tấn tốc” nên việc tu niệm từ xưa cho đến giờ phải gấp rút “như cứu lửa cháy trên đầu” chứ không phải vì sợ tận thế vào cuối năm 2012 mới nỗ lực tu học.
Những “Lời nhắn nhủ…” ấy trong chừng mực nào đó đã khiến gây bất an, hoảng hốt cho một số người nhẹ dạ, cả tin, ảnh hưởng xấu đến đời sống xã hội. Do vậy, trước khi GHPGVN và các cơ quan chức năng chính thức can thiệp để làm trong sáng Chánh pháp, thiết nghĩ, ban quản trị website tinhtong.vn và website khác có đăng các “Lời nhắn nhủ…” cần phải nhanh chóng tháo gỡ bài ra khỏi trang nhà để hàng Phật tử sơ cơ bớt hoang mang, lo lắng và tinh tấn tu tập đúng theo Chánh pháp.

Chúc các bạn tinh tấn!

Wednesday, February 22, 2012

NGOẠI CẢM TRONG ĐỜI SỐNG NGƯỜI VIỆT

Markus Schlecker 

Một phong trào có tên chủ nghĩa tâm linh bắt đầu nở rộ ở phương Tây từ đầu đến giữa thế kỷ 19
         
Niềm tin vào sự hiện hữu của linh hồn không phải là mới, cũng như các kỹ thuật liên lạc với họ. Nhưng chủ nghĩa tâm linh đánh dấu bước ngoặt quan trọng. Nó thu hút chủ yếu giai cấp trung lưu và thượng lưu có học và mở đường cho sự tìm hiểu có tính hệ thống hơn về hiện tượng siêu nhiên. Lĩnh vực tâm linh, tâm lý học phát triển từ cuối thế kỷ 19, với sự sáng lập Hội Nghiên cứu Ngoại cảm ở London và một hội tương tự ở New York. Triết gia C.S. Peirce cũng rất quan tâm lĩnh vực này, hoạt động độc lập và cố gắng điều tra rộng rãi các hiện tượng siêu nhiên.
         
Trong mấy thập niên sau đó, các nhà tâm linh, tâm lý học xác định và phân loại những hiện tượng không thể giải thích bằng kiến thức khoa học đương thời. Sau một giai đoạn háo hức và nở rộ trong thập niên 1970, người ta bắt đầu ít quan tâm đến lĩnh vực này. Ngày nay, tâm linh tâm lý học vẫn là lĩnh vực nghiên cứu gây tranh cãi, bị nhiều người hồ nghi. Một số, có cả các khoa học gia có tiếng, bảo vệ nó. Những người thực hành và ủng hộ nói đó là nghiên cứu hợp pháp về những hiện tượng mà khoa học chưa có mô hình lý giải.
         
Các nhà nhân học (anthropology) đã nghiên cứu việc lên đồng, và những người nhìn thấy cái vô hình trong nhiều nền văn hóa. Những nghiên cứu ban đầu cho đến cuối thập niên 1950 được dẫn dắt bằng niềm tin cơ bản rằng những tư tưởng và hành vi đó biểu lộ suy nghĩ thô sơ, trái ngược với suy luận hữu lý của phương Tây. Vào đầu thập niên 1960, nhà nhân học người Anh Evans-Pritchard ghi nhận ngành của ông nói chung thù địch trước các niềm tin và hành vi tôn giáo.
         
Thay đổi quan niệm
         
Đầu thập niên 1960 cũng chứng kiến việc ra mắt tác phẩm Savage Mind của Claude Levi-Strauss, khẳng định cách suy luận Tây và phi Tây đơn giản chỉ là biến tấu của cùng một cấu trúc suy nghĩ chung của con người.
         
Kể từ đó, nhiều nhà nhân học cố gắng tìm hiểu những niềm tin không phải từ quan niệm quy ước của mình, mà dựa trên quan niệm của chính nền văn hóa mà họ quan sát. Ngày nay, công thức căn bản của các nhà nhân học là ‘đừng vội không tin’.
         
Các nhà nhân học đã ghi chép sự phục hồi của đời sống tâm linh ở Việt Nam thời Đổi Mới, mà trọng tâm là hành vi và niềm tin tâm linh.
         
Nhiều người nhìn thấy sự liên quan giữa thương mại và chủ nghĩa tiêu thụ gia tăng ở vùng đô thị, cùng với sự nở rộ của dịch vụ tín ngưỡng.
         
Tại một khu nông thôn của Hải Phòng, nơi tôi có một năm nghiên cứu thực địa (2006/07), có vẻ sự phục hồi tâm linh được thúc đẩy không phải vì chủ nghĩa tiêu thụ mà vì nghèo đói và sự tan rã cộng đồng do người ở đó đi ra thành phố.
        
 Người dân làng nhìn những vấn đề này có liên quan đến các oan hồn trong làng. Trước thời cải cách, nhiều ngôi mộ đã bị phá hủy hoặc chưa bao giờ được xây tử tế vì thiếu tiền. Nhiều gia đình không biết nơi chôn các liệt sĩ.
         
Tìm hài cốt
          
Tôi bắt gặp cái tên Nguyễn Văn Liên, là một người đã giúp nhiều gia đình tìm người thân đã chết, chủ yếu là liệt sĩ, ở gần đó và cả những nơi rất xa. Có trường hợp một cụ già lặn lội đến vùng của người K’tu để lấy xương của em trai, nhờ hướng dẫn của ông Liên. Có lúc người dân chỉ việc đến xã bên cạnh để tìm hài cốt một người chết trong cuộc chiến chống Pháp.        

Số lượng khách hàng của ông Liên dường như ngày càng tăng. Chính tôi chứng kiến việc phát hiện một ngôi mộ người dân bên trong xã, nhờ tài ngoại cảm của ông Liên. Nhưng cũng có những sự chỉ trích của những người nghi ngờ sự chính xác. Có một số kể những ví dụ cáo buộc chỉ dẫn của ông Liên đã sai lạc.         

Ông Liên và nhiều nhà ngoại cảm khác (như bà Phan Thị Bích Hằng) đã tham gia những chương trình nghiên cứu do Chính phủ bảo trợ từ thập niên 1990 điều tra khả năng của họ trong việc giúp tìm mộ liệt sĩ. Trong 10 năm, hàng ngàn ngôi mộ được phát hiện và các nhà ngoại cảm được nhà nước phong thưởng.
          
Sự hợp tác giữa nhà ngoại cảm và giới khoa học, đại diện chính quyền thể hiện sự phát triển kinh ngạc. Nhưng bên ngoài các chương trình như vậy, nhà ngoại cảm vẫn cảm thấy cần phải tìm kiếm sự chấp nhận của cộng đồng vì nhiều người bị tố cáo “buôn thần bán thánh”. Ông Vũ Thế Khanh, tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng, cho rằng 90% các nhà ngoại cảm là “đồ rởm”.

Câu hỏi
         
"Là một nhà nhân học, tôi nghĩ khi đặt những câu hỏi như vậy, tôi có thể học được nhiều về sự phức tạp của đời sống xã hội Việt Nam và cách thức người dân ở đây giải thích thế giới chung quanh. Nói cách khác, công việc của các nhà ngoại cảm và nhu cầu có dịch vụ của họ cung cấp điểm tham chiếu vô giá về đời sống người Việt trong thế kỷ 21."
         
Là một nhà nhân học, một câu hỏi tôi đặt ra là nhu cầu tìm nhà ngoại cảm và mong muốn tìm mộ xuất phát từ cái nghèo trong vùng và biến đổi kinh tế - xã hội to lớn ở Việt Nam ở mức độ nào. Cư dân địa phương dường như nhìn thấy sợi dây nhân quả giữa oan hồn trong vùng và sự vất vả của họ.
         
Một câu hỏi khác là tín ngưỡng lâu đời của người Việt – ví dụ niềm tin vào kiếp sau – liệu có được củng cố thêm bởi ngoại lực khi đất nước này tiếp xúc thêm với truyền thông nước ngoài. Tôi đang nghĩ đến các phong trào tôn giáo và tinh thần mới ở Tây phương, cùng xu hướng nghi ngờ các định nghĩa hẹp của khoa học và sự thật. Nhiều nhà ngoại cảm, trong đó có bà Phan Thị Bích Hằng, nhắc đến những nghiên cứu ở nước ngoài.
        
Sau cùng, tôi rất quan tâm đến cách người ta đặt vấn đề ngoại cảm trong quan hệ với kiến thức, sự thật và quan niệm đạo đức. Điều tôi tìm thấy là các nhà ngoại cảm có thể được chấp nhận khi họ chứng tỏ có công lao, điều mà sau đó được chuyển hóa thành bằng chứng rằng kiến thức của họ là có thật. Có thể thấy điều này ở bà Bích Hằng. Cách nhìn nhận rộng rãi về bà như một nhà ngoại cảm thực tài biến chuyển cùng với uy tín người ta dành cho.
        
Ban đầu, bà Bích Hằng thường bị người dân bỏ qua, sợ hãi và nghi ngờ. Khi chuyện này bắt đầu ảnh hưởng đến gia đình bà, cán bộ địa phương yêu cầu bà dùng kỹ năng của mình để “làm điều có ích cho quê hương, để mọi người thừa nhận tài năng của chị”. Một việc quan trọng cho ngôi làng của bà là khi bà tìm thấy mộ của một vị tướng nhà Trần và di tích một ngôi chùa cổ. Trong cả hai trường hợp, người chết đã hướng dẫn bà đến tận nơi, và sau này, cán bộ của Bộ Văn hóa chứng nhận đó là di tích lịch sử.

Sự gắn kết giữa công lao và sự chân thật rõ ràng cũng đóng vai trò quan trọng trong những lần xuất hiện gần đây của bà Bích Hằng. Bà mặc quần áo Phật tử và có mặt ở các buổi lễ và hội nghị Phật giáo. Chuyện này giúp phân biệt công việc của bà với những người “buôn thần bán thánh”. Nói cách khác, sự thật được thiết lập dựa trên lý do thực dụng, theo như triết lý của William James.

Phần cuối: SỐNG 100 TUỔI VẪN KHOẺ MẠNH? KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ

Gs. Hồng Chiêu Quang


VẬN ĐỘNG VỪA SỨC: là nền tảng cơ sở thứ ha.

Ánh sáng mặt trời, không khí, nước và vận động là khởi nguồn của sinh mệnh và sức khỏe.

Hình thức vận động nào là tốt nhất? Đi bộ là vận động tốt nhất. Đi bộ có thể phòng bệnh xơ cứng động mạch, có thể làm cho động mạch từ xơ cứng sang mềm mại. Trong tập luyện thì đi bộ đối với bệnh huyết áp, bệnh cholesteron, bệnh béo phì đều rất tốt.

Vận động quá sức rất nguy hại. Đi bộ phải đi cho vừa sức. Đi như thế nào thì tốt? Nhớ kỹ 3 chữ: 3, 5, 7. “3” là một lần đi bộ 3 km hết khoảng trên dưới 30 phút. “5” là tuần lễ vận động ít nhất 5 lần. “7” là vận động cho vừa sức: tuổi của bạn + nhịp đập tim = 170.

Thái cực quyền là một môn vận động rất tốt. Đây là một môn tập luyện có sự kết hợp giữa âm và dương, môn này có thể cải thiện được hệ thống thần kinh và rất quan trọng là cải thiện sự cân bằng công năng. Người Mỹ đã làm thí nghiệm đối chiếu giữa luyện tập thái cực quyền và luyện tập bằng dụng cụ trong phòng . Kết quả so sánh: nhóm tập thái cực quyền cân bằng công năng tốt hơn, đi không bị ngã, bệnh gãy xương giảm 50%. Qua thí nghiệm khoa học trên, chúng ta rút ra: cần vận động với hai môn đi bộ và thái cực quyền.

BÀI THUỐC , TRỪ RƯỢU : Nền tảng cơ sở thứ ba.

Hút thuốc lá không tốt, chúng ta không cần bàn tới nữa. Nếu bỏ được thuốc, các bạn nhất định nên bỏ ngay. Còn nếu chưa bỏ ngay được thì một ngày không được hút quá 5 điếu. Hút không quá 5 điếu 1 ngày thì mức nguy hại có hạn, nếu vượt quá 5 điếu thì mức nguy hại tăng gấp bội.

Rượu có thể uống được chút ít không quá 50-100 cc mỗi ngày . Uống nhiều rượu thì bất lợi. Có một thống kê :50% tội phạm trong nhà lao , 40% sự cố giao thông, 25% người bệnh có liên quan đến rượu . Uống chút ít rượu có thể là bạn của sức khỏe, còn uống nhiều sẽ là tội phạm.

CÂN BẰNG TÂM LÝ : nền tảng cơ sở thứ tư.

Hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn vấn đề quan trọng nhất là cân bằng tâm lý, đó là biện pháp quan trọng, là chiếc chìa khóa vàng để bảo vệ sức khỏe cho chúng ta. Tác dụng của cân bằng tâm lý vượt hẳn mọi tác dụng tâm lý khác.
Ở Bắc Kinh có rất nhiều cụ già sống khỏe mạnh trên 100 tuổi. Họ đã sống khỏe mạnh như thế nào?Ăn ngon hay có nhiều tiền? Không phải. Những người già sống khỏe mạnh rất lạ, có người đi ngủ sớm và dậy sớm, nhưng cũng có người ngủ muộn và dậy muộn, có người nói họ không hay ăn thịt mỡ, có người nói người già sống khỏe mạnh không hút thuốc, nhưng cũng có người vẫn hút, có người không uống trà , có người hay uống trà. Cuộc sống quả là muôn màu muôn vẻ. Nhưng có điều mà các cụ già khỏe mạnh đều giống nhau, đó là ai cũng sống thoải mái nhân hoà, lương thiện.

Tại sao cân bằng tâm lý lại quan trọng đến như vậy ? Chúng ta nói xơ cứng động mạch phải mất mấy năm mới làm cho huyết quản tắc nghẽn lại. Thường ở độ tuổi 40 - 50 trở lên , mỗi năm huyết quản hẹp lại khoảng 1 - 2% , nếu bạn hút thuốc hoặc bị cao huyết áp, máu nhiễm mỡ v.v… thì tốc độ ấy lên đến 3-4%, nhưng nếu bạn nổi giận thì có thể chỉ trong một phút, động mạch thu hẹp đến 100%, lúc đó chỉ có chết . Tình cảm có tác động ghê gớm như vậy.
Theo báo cáo của Mỹ, có người đàn ông 53 tuổi khi đi làm về đẩy cửa vào nhà thấy vợ, con cãi nhau, chửi nhau thậm tệ, anh ta định khuyên vài câu nhưng không kịp mở miệng, đứa con trong cơn thịnh nộ đã cầm dao gọt hoa quả đâm một nhát vào tim bà mẹ từ trước ngực qua sau lưng, làm bà mẹ chết ngay tại chỗ, người cha thấy vậy cũng ngã xỉu chết luôn. Đưa ra pháp y giải phẫu, thấy người đàn ông bị xơ cứng động mạch, các mạch máu vẫn trơn tru không bị tắc nghẽn. Nhưng tại sao lại chết ? Đó là do động mạch co giật tắc nghẽn, cả trái tim cũng ở trạng thái co lại , không giãn ra được.

Báo chí còn đăng ở Ai Cập có vụ một bác sĩ thiếu tinh thần trách nhiệm, bệnh nhân hôn mê, đồng tử giãn to, cho rằng bệnh nhân đã chết, đưa xuống nhà xác. Khi ở nhà xác, bệnh nhân tỉnh lại, thấy mình nằm trong quan tài, sợ quá dùng hết sức đội nắp quan tài bò ra. Đang trong lúc một chân ở ngoài, một chân còn ở trong quan tài thì có một hộ lý đẩy cửa nhà xác bước vào. Vì không bao giờ nghĩ có chuyện như vậy, nên vừa nhìn thấy có người từ trong quan tài bước ra với dáng tiều tụy đau khổ đến như vậy, người hộ lý chỉ kịp hét lên định chạy ra ngoài nhưng không kịp, đã ngã xuống chết tại chỗ. Ngược lại bệnh nhân kia lại được cứu sống. Tòa án xử phạt người bác sĩ 3 năm tù vì tội không làm tròn chức vụ.

Có lúc chỉ một lời nói cũng có thể lấy đi một sinh mạng của con người. Ở bệnh viện chúng tôi, thứ bảy mới được thăm bệnh nhân. Có một bà vợ đến thăm chồng, tay xách nải chuối, dưa hấu, đủ thứ, rất phấn khởi, song chỉ vì một câu nói của bà vợ mà ông chồng suýt mất mạng. Bà ấy kể lại tối hôm qua đài truyền hình đưa tin trong sự biến ở Đông Âu năm 1989, ông Chiôtxaixưkhôt đã bị bắn chết. Ông chồng cho rằng như vậy là bừa bãi, bà vợ thì bảo : “Bắn chết là đáng.”

Hai vợ chồng tranh luận về cái chết của ông Chiôtxaixưkhôt, kết quả là chưa đầy 3 phút tranh luận, ông chồng bỗng thấy ngực đau nhói, mặt tái nhợt, toát mồ hôi đầy người. Thấy tình hình như vậy, bà vợ vội tìm bác sĩ đến đo điện tâm đồ thì toàn bộ cơ tim đã cứng. Khẩn trương cấp cứu, đưa qua phòng giám hộ, nửa giờ sau được phục hồi trở lại. Hôm ông chồng xuất viện, bà vợ tặng cho bệnh viện chúng tôi một lá cờ cảm ơn cứu mạng và nói : “Tôi biết tác hại của cái giận đến mức nào rồi, tôi có thể hứa với các anh là ông Chiôtxaixukhôt sau này có bị chết bắn hay như thế nào vợ chồng tôi cũng không quan tâm đến nữa, ông ấy nói sao tôi nghe vậy, thế là ổn”.

[Đoạn này ngắn, nhưng rất hay. Trong cuộc sống của chúng ta cũng có rất nhiều cuộc cãi vả vì những chuyện không đâu, để rồi kết quả là mất tình cảm với nhau, chưa nói đến có thể bị nhồi máu cơ tim như ông này]

Sự thay đổi tình cảm quả là rất ghê gớm. Có một vị giáo sư vì tức giận với một cậu sinh viên, đã nói : “Bây giờ giới trẻ tốt cũng nhiều, nhưng không nghe lời thầy giáo cũng lắm. Chưa tốt nghiệp mà anh đã ăn nói chả ra làm sao, vô lễ đến thế !”. Vị giáo sư tức giận đập bàn, đứt mạch máu não, bán thân bất toại, đi không được, ngồi cũng không xong, cố nắm lấy cáí bàn nhưng cũng không kịp, đã ngã vật xuống. Cậu sinh viên đứng dậy, chỉ vào giáo sư và nói : “Tôi nói cho ông biết: pháp luật đã quy định là làm cho người tức giận mà chết không bị phạm pháp”. Nói xong rồi bỏ đi. Ở đây tôi không bàn đến đạo đức của cậu sinh viên này, chỉ nói rằng người già mà tức giận là không nên. Cáu giận, huyết áp sẽ tăng nhanh đột ngột.

Chúng tôi đã theo dõi một bệnh nhân chỉ vì một con muỗi mà huyết áp tăng lên nghiêm trọng. Ông ta từ nước ngoài mới về nước. Vào lúc 10 giờ tối chuẩn bị đi ngủ. Trong màn có một con muỗi. Một ông già 60 tuổi đi đập muỗi đâu có dễ. Mãi cho đến 4 giờ sáng con muỗi mới bị đập chết. Ông ấy nghĩ hãy nằm thêm nửa giờ nữa xem có còn con muỗi nào nữa không. Sau nửa tiếng, thấy yên ổn, ông mới bắt đầu ngủ, nhưng vì đã quá giấc nên nằm mãi không ngủ được. Ông uống thuốc hạ huyết áp. Bình thường huyết áp của ông chỉ 120, nhưng đến hồi sáng đo lại lên đến 196. Bác sĩ bảo ông có thể uống thêm thuốc. Ông uống tăng gấp đôi không hạ, tăng tiếp đến 8 lần mà vẫn không hạ, phải đưa nhanh đến bệnh viện để xử lý. Lúc đó huyết áp mới từ từ hạ xuống, tuy chưa xuất huyết não, nhưng mũi đã chảy máu. Chỉ vì một con muỗi mà huyết áp tăng lên 76.

Vấn đề tình cảm này quả đã gây ra nhiều chuyện bất ngờ. Trạng thái tâm lý con người rất quan trọng, mắc bệnh và phục hồi sức khỏe tùy theo từng người, không giống nhau. Có người dễ mắc bệnh nhưng có người không dễ mắc bệnh chút nào, điều đó quan hệ mật thiết đến tâm lý. Bệnh tật chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn của tâm lý. Ở Đông Bắc có một bệnh nhân 38 tuổi, bị đau ở vùng ngực, đi siêu âm, bác sĩ bảo : “ không xong rồi, ở trong gan anh có một khối u đã lớn 7cm”. Vừa nghe thấy thế, anh ta mặt mày tái nhợt, ngã vật xuống đất, đứng không nổi, tay chân run lẩy bẩy. Về nhà, ăn ngủ không được, con mới 8 tuổi, mình chết ai nuôi nó đây ? Càng nghĩ lại càng không ngủ được, lại càng đau, lại phải đến phòng y tế để xin thuốc. Bác sĩ ở đây rất tốt, quan tâm đến hoàn cảnh của anh, khuyên : “Ung thư gan giai đoạn cuối tôi cũng không có cách nào để chữa, nhưng tôi có cách: anh muốn ăn gì thì cứ ăn, thích chơi gì thì cứ chơi”. Tình trạng ấy kéo dài đến cuối tháng, anh ta chỉ còn da bọc xương, không ngồi dậy được. Chủ tịch công đoàn đến thăm, động viên an ủi anh ta và hỏi anh ta có nguyện vọng cuối cùng gì. Anh ta trả lời:

- Đối với tôi mọi thứ không còn gì nữa, điều đáng tiếc nhất là chưa được nhìn thấy Thiên An Môn. Tôi muốn được nhìn thấy nó, có chết cũng yên tâm.

Chủ tịch công đoàn thấy tình trạng bệnh tình của anh cũng rất thương tâm, bèn nói:
- Được, để đưa anh đi xem Thiên An Môn.

- Tôi đi không nổi.

- Đừng lo, tôi có cách.

Chủ tịch công đoàn cử 4 anh thanh niên khiêng anh ta lên xe lửa đến Bắc Kinh và viếng thăm Thiên An Môn. Đã đến lúc phải trở về, có người nói : “Đã đến Bắc Kinh rồi thì xem có bác sĩ nào giỏi, có cách nào hãy đến khám xem”. Kết quả là đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, có một giáo sư là bạn của tôi chuyên nghiên cưú viêm gan siêu vi B khám cho anh ấy. Khám xong anh ấy hỏi :

- Tôi bị bệnh gì?

-Anh không có bệnh gì cả.

- Đùa! Sao tôi lại không có bệnh? Tôi đau gan, sắp chết đấy!

- Anh dọa tôi đấy à?

- Sao lại dọa?

- Trường hợp này rất nhiều. Có rất nhiều người túi nang sưng phồng giống như anh vậy, bị chẩn đoán là ung thư, hoảng sợ cho là mình mắc bệnh, kết quả tinh thần suy sụp, nhưng trên thực tế là chẳng có bệnh gì cả.

Bác sĩ đã giải thích với anh ấy như vậy. Bốn thanh niên khiêng anh ấy đi nghe nói vậy cũng rất phấn khởi, nói : “Anh không có bệnh chúng tôi còn khiêng anh làm gì ?”. Bác sĩ bảo anh ta : “Tình trạng anh như vậy , tôi chứng minh cho anh thấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh yên tâm đi”. Điều đó làm cho anh ngày càng nhận thức ra. Trở về Đông Bắc, anh ăn được, ngủ được và đi làm trở lại bình thường. May mà anh ấy muốn đi xem Thiên An Môn, nếu không thì đã thành nắm xương tàn rồi.

Tác dụng ám thị cũng rất ghê gớm. Thế nào là tác dụng ám thị? Ví dụ như bác sĩ chữa bệnh cao huyết áp, cấp cho bệnh nhân một loại thuốc viên nang rất đẹp, một nửa màu vàng, một nửa màu xanh và nói : “Đây là thuốc nhập từ Mỹ về, rất tốt. Anh uống đi, tuần sau đến kiểm tra lại”. Thực ra viên thuốc ấy bên trong toàn là tinh bột, nhưng qua tuần sau rất nhiều bệnh nhân đến kiểm tra huyết áp đều khôi phục ở trạng thái bình thường, ít đau và ngủ rất tốt. Sau khi phẫu thuật cắt dạ dày thường rất đau không chịu nổi nên phải tiêm cho bệnh nhân một mũi “moocphin”. Hễ tiêm là 40% thấy hết đau, thực ra thuốc giảm đau đó là muối sinh lý. Tiêm thuốc moocphin thật thì chỉ có 95% bệnh nhân không đau, còn 5% vẫn kêu đau.

Người Mỹ chữa bệnh ung thư chữa từng người một nên bệnh nhân chết nhanh. Vậy chữa như thế nào thì tốt? Chữa theo từng nhóm tổ, các bệnh nhân ung thư cứ 7 - 8 người mỗi tuần đến chữa một lượt. Họ ngồi lại với nhau, trao đổi trò chuyện tán gẫu với nhau, trong tâm lý có gì khó chịu đều nói ra hết để cùng nhau tương trợ động viên lẫn nhau. Điều trị từng tổ nhóm như vậy, tình cảm của mọi người rất tốt , kết quả là tác dụng phụ do hoá trị rất ít, tỉ lệ chết giảm thấp. Họ đã thành lập “câu lạc bộ chống ung thư”, sau đó đã tổng kết kinh nghiệm tại sao bác sĩ nói chỉ sống thêm được nửa năm mà hai mươi năm sau có người vẫn còn sống. Chưa một ai trong số họ nói đã dùng thuốc tốt kéo dài tuổi thọ mà họ đều nói có cuộc sống tình cảm rất vui vẻ thoải mái, tràn đầy niềm tin, hi vọng nào tương lai, chẳng sợ việc gì. Tâm lý tâm thái cân bằng, gia đình hoà thuận đầm ấm, cơ quan đoàn thể mọi người quan tâm, đó là điều quan trọng, còn thuốc là thứ yếu.

Thưa các bạn, trạng thái tâm lý phấn chấn là chống ung thư tốt nhất. Trên thực tế, một con người có tâm lý cân bằng, bệnh gì cũng không dễ mắc, nếu có bệnh cũng nhanh chóng khỏi. Bất cứ bệnh nào cũng đều như thế, tác dụng tâm lý này vô cùng mạnh mẽ, có khi mạnh đến mức không tưởng tượng được.

Gần đây, chúng tôi có một bệnh nhân bị tắc nghẽn động mạch tim và nhiều vùng khác cũng bị tắc nghẽn, thành tâm thất có u, lại có cả cục máu đông. Bác sĩ bảo với ông ta là hết cách rồi, chỉ còn một tia hy vọng là lên Bắc Kinh đến bệnh viện An Trinh làm phẫu thuật nối cầu quán mạch, nong mạch và cắt bỏ u đi. Tôi đã khám cho ông ta và nói: “anh muốn làm cũng được, nhưng phải làm một thí nghiệm xem cơ tim có còn sống hay không. Nếu cơ tim còn sống thì việc bắt cầu có hiệu quả, còn cơ tim đã chết thì có bắt cầu cũng không có hiệu quả”. Thí nghiệm cho thấy cơ tim đã chết. “Thế là hết”, ông ta nói như vậy.

Thật là may mắn hôm đó chúng tôi có bài giảng về sức khỏe ( mỗi tháng giảng một lần ). Ông ta đã nghe bài giảng này và nói : “nghe bài giảng này hơn là đọc sách mười năm. Cả đời tôi làm giám đốc ngân hàng, chẳng biết gì đến sức khoẻ. Bây giờ tôi mới biết 4 nền tảng cho sức khỏe của chúng ta quả là quá tốt”. Sau đó vị giám đốc ngân hàng này về nhà tự tổng kết thành 4 câu :

- Câu thứ nhất : quên quá khứ đi. Trước đây ăn trên ngồi trước, cơm bưng nước rót, tiền hô hậu ủng… bây giờ không làm việc nữa mà vẫn còn nghĩ đến, tâm lý thấy khó chịu, nên quên quá khứ đi.

- Câu thứ hai : không nhìn hiện tại. Giám đốc ngân hàng bây giờ so với mình trước đây còn oai phong lẫm liệt hơn, càng so sánh càng thấy tức nên không nhìn hiện tại nữa.

- Câu thứ ba : hưởng thụ hôm nay. Hàng ngày dưỡng lão , chăm sóc cây hoa , nghe đài…

- Câu thứ tư : hướng tới ngày mai. Trái tim tôi bảo dưỡng tốt , tôi có thể sống đến hơn 90 tuổi.

Nghĩ vậy, ông rất phấn chấn. Nhờ vậy, sau 2 năm, kiểm tra lại bệnh, chụp phim thấy tim ông nhỏ lại khá nhiều. Đồng chí chủ nhiệm khoa phóng xạ nói :“nhầm rồi. Cầm nhầm phim rồi”. Tôi bảo :“nhầm đâu, nếu cần thì chụp lại”. Đây là một trường hợp hiếm có. Tim thường chỉ càng ngày càng to ra, làm sao có thể nhỏ lại như thế được, quả là lần đầu tiên tôi gặp. Làm siêu âm, thấy tim nhỏ lại rất rõ, chức năng tim được cải thiện tốt, huyết tan không còn nữa, hiện nay ông ấy sống rất khỏe, ngày ngày đều leo núi.

Viện khoa học quốc gia có một viện sĩ nổi tiếng. Một hôm có người báo với ông rằng người bạn của ông đã chết. Người đó là thư ký của ông trước đây, là người bạn thân thiết đã làm việc cùng ông mấy mươi năm, nay đột ngột chết, ông vô cùng thương tiếc, xót xa. Đến tối nhà khoa học này cũng chết luôn.

Mối quan hệ giữa trạng thái tâm lý đối với sự phát sinh và phát triển bệnh rất lớn. Con người chỉ cần có một trạng thái tâm lý tốt sẽ có một khả năng kháng bệnh rất lớn, sức đề kháng rất mạnh, nhưng nếu tinh thần suy sụp thì coi như đã hết. Vì vậy, ổn định tâm thái rất quan trọng. Vậy làm sao có thể giữ được ổn định tâm thái ? Có 3 câu nói : “Đối xử với mình đúng đắn. Đối xử với người khác đúng đắn. Đối xử với xã hội đúng đắn”.

Một con người muốn tâm thái ổn định phải đối xử đúng đắn với bản thân mình, đem tọa độ nhân sinh của mình đặt đúng vị trí, đúng tiêu chuẩn không nên vượt quá, cũng không nên tự ti. Ngoài ra, đối xử với người khác, với xã hội cũng phải đúng đắn, phải luôn luôn có tấm lòng cảm kích với xã hội. Có hai thái độ đối với xã hội : lạc quan, tích cực và bi quan, tiêu cực. Chỉ cần lạc quan, tích cực nhìn xã hội thì thấy xã hội này rất tốt đẹp. Còn nếu bạn dùng thái độ bi quan tiêu cực để đánh giá xã hội thì xã hội này thật đáng sợ.

Ngày nay đã mở cửa đổi mới, rất nhiều lợi ích đang được điều chỉnh, những sự việc chưa ổn định, chưa cân bằng đang còn nhiều. Nếu bi quan thì hằng ngày có thể bị bực tức, cáu gắt từ sáng đến tối, mỗi việc đều có thể làm cho bạn tức đến chết được. Còn ngược lại, nếu lạc quan thì, nói thực với bạn, thời kỳ này là thời kỳ tốt nhất từ khi ĐCS được thành lập cho đến nay. Nền kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao, đời sống nhân dân từ trước đến nay chưa bao giờ tốt hơn hiện tại. Nếu bạn muốn phấn chấn lạc quan nhìn xã hội thì hãy xem tivi, nghe phát thanh, hằng ngày đều có những tin tức hay bạn tha hồ vui vẻ từ sáng đến tối. Cho nên có nhà triết học đã nói : “Cuộc sống giống như một cái gương. Bạn cười nó cũng cười, bạn khóc nó cũng khóc”.

Có một vị giáo sư nổi tiếng ở một trường đại học nổi tiếng sống rất khổ sở. Hai người con của họ, sau khi đỗ thạc sĩ và tiến sĩ đều ở lại Mỹ, như vậy thì tốt quá đi chứ ? Một hôm ông giáo sư bước xuống cầu thang đến bậc cuối cùng chẵng may bị trượt chân ngã. Vì dùng tay đỡ nên bị gãy xương cánh tay. Bà vợ già yếu không thể giúp ông được, phải thuê một người giúp việc. Người giúp việc lại không biết làm việc, bệnh tật lâu ngày, ông giáo sư lại sinh thêm bệnh mới không đi tiểu được, phải cắm ống dẫn tiểu. Ở nhà chỉ cô quạnh hai vợ chồng già, con cái đều ở Mỹ, tốt thì tốt thật nhưng không chịu về nước, chỉ đến ngày lễ Noel gửi về tấm thiệp, thế là xong, thật là khổ, trạng thái tinh thần không tốt.

Ngược lại, ai là người hạnh phúc, phấn khởi ? Bác xích lô ở cạnh nhà. Nhà của bác ấy chỉ là nhà cấp 4, nhưng sáng sớm ngủ dậy, hai tay xách hai lồng chim đi ra công viên, vừa đi vừa nghêu ngao mấy câu cải lương, lúc về nhà nhấm nháp một bát sữa đậu nành và hai cái quẩy thật vui, thật thoải mái. Con trai của bác ấy không đậu thạc sĩ tiến sĩ gì, chỉ tốt nghiệp phổ thông cơ sở, ngồi sửa xe đạp ở bên kia đường, còn cô gái bán xì dầu cũng ở gần đó, cho nên chúng thường xuyên đến thăm bố mẹ, có ấm đầu sổ mũi cả nhà đều quây quần thăm hỏi nhau, khi thì mua hoa quả, khi thì mua kẹo bánh, cả nhà cha mẹ con cái chuyện trò vui vẻ.

Người lớn thì kể chuyện “ngày xưa cả đến bột ngô tôi cũng còn chưa được ăn, nhưng bây giờ không những được ăn hoa quả mà còn được điểm tâm nữa…” không khí gia đình thật vui vẻ ấm cúng, chẳng có điều gì phàn nàn, con cũng có, cháu cũng có, thật là hiếu thảo. Ông giáo sư của bạn, con đều học hành cao, đến ngày lễ gửi về tấm thiệp, ngoài ra không có quan tâm gì đến bố mẹ, ông có khóc cũng không ai để ý đến ông.

Hạnh phúc, vấn đề đó không có một tiêu chuẩn tuyệt đối nào cả, vì vậy chúng ta phải làm cho tâm thái cân bằng. Những năm 70 tặng quà cho nhau thì tặng quà gì? Quà điểm tâm. Những năm 80 tặng quà là tặng thuốc bổ, thập niên 90 là hoa quả tươi. Ở các phòng bệnh nhân của tôi, họ đều tặng hoa tươi, chẳng có ai tặng quà điểm tâm nữa. Vào thế kỷ 21, quà tặng là sức khỏe. Làm sao có thể tặng sức khỏe được ? Hãy tặng nhau “dưỡng tâm bát chân thang” là thang thuốc tốt nhất cho sức khỏe. Thang này gồm có 8 vị:

- Vị thứ nhất là một tấm lòng nhân ái. Không giàu lòng yêu mến xã hội, yêu mến con người thì không thể làm người được.
- Vị thứ hai là tấm lòng lương thiện. Có tấm lòng lương thiện thì hay giúp đỡ người khác.
- Vị thứ ba là chính khí.
- Vị thứ tư là lòng khoan dung. Khoan dung phải nhiều hơn chính khí, vì con người đều không phải là thánh hiền, còn nhiều điều chưa đủ, nên bạn cần khoan dung, độ lượng đối với người khác.
- Vị thứ năm là lòng hiếu thảo. Chúng tôi đã làm cuộc điều tra và thấy đối với người cao tuổi, yếu tố ảnh hưởng mạnh nhất đến hạnh phúc không phải là tiền tài, địa vị mà là có con cái hiếu thảo ở bên cạnh. Con cái không hiếu thảo thì có nhiều con cũng chẳng ích gì. Có lần tôi gặp một ông giám đốc ở Hồng Kông, ông ta hỏi tôi : “Các anh chọn cán bộ, chọn người như thế nào ?”. Tôi trả lời : “Ở Hồng Kông là xã hội tư bản, tiêu chuẩn chọn người phải là biết ngoại ngữ, giỏi vi tính…”. “Không phải – ông ta nói – tôi chọn người, tiêu chuẩn quan trọng nhất là xem họ có hiếu không. Nếu người ấy cả đến cha mẹ mà họ không hiếu thảo thì làm sao họ có thể tốt với mình ? Phàm là người có hiếu thảo đều là người tốt, họ không làm điều vi phạm đạo đức vì họ hiếu thảo với cha me, họ sẽ rất tốt.”
- Vị thứ sáu là sự thật thà đúng mực. Con người cũng không thể quá thật thà, quá thật thà hoá ra đần cũng không nên.
Nhưng không thật thà cũng không được. Thật thà phải xem tình hình, đúng lúc, đúng mực.
- Vị thứ bảy là sự cống hiến không hạn chế, càng nhiều càng tốt.
- Vị thứ tám là không cần báo đáp.

Đem 8 vị thuốc ấy cho vào “chảo khoang tâm” sao vàng nhỏ lửa từ từ không bị cháy ( tức là từ từ suy ngẫm ), sau đó cho vào “cối công bằng” nghiền kĩ, nghiền càng nhỏ càng tốt, “tam tư vi mạc, đạm bạc vi dẫn”, làm việc cần phải “tam tư’và cần “đạm bạc” bình tĩnh, dùng nước “hoà khí” để uống. Chọn ngày trăng thanh gió mát, sớm tối chia làm hai lần uống, có thể tịnh hoá tâm linh, thăng hoa nhân cách, vật ngã hưởng vong, vinh nhục bất kinh.
Dưỡng tâm bát chân thanh có 6 công dụng:

1) làm người trung thực.
2) làm việc chăm chỉ.
3) cống hiến xã hội.
4) hưởng thụ cuộc sống.
5) kéo dài tuổi thọ.
6) tiêu diệt khứ họa.

Tôi nghĩ rằng muốn cân bằng tâm lý, con người phải biết cống hiến cho xã hội, vừa phải biết hưởng thụ cuộc sống. Hưởng thụ ở đây chỉ là những sở thích nghiệp dư, tri thức hiểu biết rộng hơn một chút, càng có nhiều sở thích nghiệp dư càng dễ cân bằng tâm lý. Người thầy thuốc không chỉ “khám bệnh” mà còn “khám bệnh nhân”. Có hiểu biết trạng thái tâm lý, tính cách khác nhau của từng bệnh nhân thì mới điều chỉnh được tâm lý của họ, giải quyết được những vấn đề của họ.

Con người có tâm thái tốt thì mọi vật trên đời đều trở nên rất tốt đẹp. Nếu đang buồn bực, tâm lý khó chịu thì dù có non xanh nước biếc cũng không sao thưởng thức được, dù có cho ăn cao lương mỹ vị cũng không sao nuốt nổi. Tâm trạng nôn nao, cả đêm trằn trọc không ngủ được, chỉ thấy toàn ác mộng thì cho dù có giường đẹp cũng chẳng giá trị gì.

Cho nên cần phải giữ tâm thái của mình cho chính trực, vui cái người ta gọi là “ba cái khoái lạc: “trợ nhân vị lạc, tri túc thường lạc, tự đắc kỳ lạc”. Trong quá trình giúp đỡ người, tịnh hoá linh hồn, thăng hoa nhân cách làm người là khoái lạc nhân sinh lớn nhất. Các ông chủ có nhiều tiền không nên ăn chơi bừa bãi, dễ bị AIDS, chết nhanh không có thuốc chữa, mà nên làm từ thiện, đóng góp cho các công trình nhân tạo, tặng cho các người nghèo.

Có người nói : “Tôi không có tiền, làm sao giúp được ai ?”.Tôi bảo rằng : “Đừng nghĩ như vậy, sẽ tức chết đi đấy. Người ta có nhiều tiền hơn nhưng mà rủi ro lại lớn hơn, địa vị họ cao hơn nhưng áp lực lại nặng hơn, một vấn đề bao giờ cũng có hai mặt, vì vậy tri túc thường lạc”.

Còn “tự đắc kỳ lạc”là thế nào ? Đó là lúc rủi ro cũng cần vui vẻ. Lúc rủi ro thì còn vui nỗi gì ? Vâng, nhân sinh là phong thủy luân lưu di chuyển, trên đời này trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc hợp lúc tan, lúc thế này, lúc thế khác, không ai luôn được may mắn, cũng không ai luôn bị rủi ro. Bây giờ gặp rủi ro nghĩa là quang minh đang ở trước mặt, vì thế bạn nên tự đắc kỳ lạc. Vui buồn tựa vào nhau cùng tồn tại, khổ nạn là người thầy của cuộc sống, cho nên mỗi người nên giữ được tình cảm vui mãi mãi.

Nói tóm lại, sức khỏe là cái quý giá nhất đối với chúng ta. Sức khỏe không chỉ dựa vào kỷ thuật cao, thuốc tốt. Thầy thuốc tốt nhất là bản thân, thuốc tốt nhất là thời gian, tình cảm tốt nhất là bình tĩnh, tập luyện tốt nhất là đi bộ. Câu “thầy thuốc tốt nhất là bản thân” không phải do tôi nói ra mà đó là lời của một danh y thời cổ Hy Lạp : “Bản năng của bệnh nhân là thầy thuốc cuả bệnh nhân, thầy thuốc là người giúp đỡ bản năng”. Thuốc tốt nhất là thời gian. Tại sao? Thời gian phát hiện càng sớm điều trị càng sớm càng tốt. Phát hiện và chữa trị sớm thì vừa đỡ mất nhiều tiền vừa chóng khỏi bệnh, phát hiện và chữa trị chậm thì nhiều khi còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Ăn uống hợp lý, vận động thích hợp, không hút thuốc, hạn chế uống rượu, giữ tâm lý cân bằng thì cơ thể béo cũng gầy, cholesteron nhiều cũng ít, đó là cách phòng bệnh tốt nhất.

CÓ THỂ TỔNG KẾT VỀ SỨC KHOẺ TRONG 4 CÂU NHƯ SAU.
1. Một trung tâm:

Lấy sức khỏe là trung tâm. Vì không có sức khỏe thì bạn chẳng làm được việc gì.

2. Hai điểm cơ bản

Hơi hồ đồ một chút và hơi thoải mái một chút. Mao Trạch Đông đã dùng hai câu thơ cổ để đánh giá rất cao Diệp Kiếm Anh : “Gia Cát nhất sinh duy cẩn thận. Lỗ Đoan đại sự bất hồ đồ”. Có người mách vớí Hoàng Đế rằng tể tướng Lỗ Đoan rất hồ đồ. Hoàng đế nói: “Ông ấy không có hồ đồ chỉ có ngươi mới hồ đồ mà thôi. Tể tướng Lỗ Đoan việc nhỏ thì hồ đồ nhưng việc lớn thì rất sáng suốt”. Đó là biểu hiện của người rất thông minh. Việc nhỏ cứ tẩn mẩn cả ngày tính toán như lông gà vỏ tỏi, những người như thế là người ngu đần. Cho nên hồ đồ một chút, độ lượng khoan dung, thoải mái một chút, phong cách cao, nhìn xa thấy rộng, người như thế ở đâu làm việc gì cũng tốt.

3. Ba đại tác phong.

- Trợ nhân vị lạc,
- Tri túc thường lạc,
- Tự đắc kỳ lạc, luôn luôn giữ được vui vẻ.

4. TÁM ĐIỀU CẦN CHÚ Ý.

4 NỀN TẢNG CƠ SỞ

- Ăn uống hợp lý
- Vận động thích hợp
- Không hút thuốc, hạn chế uống rượu
- Giữ tâm lý cân bằng :

VÀ 4 CÁI NHẤT

- Thầy thuốc tốt nhất là bản thân.
- Thuốc tốt nhất là thời gian.
- Tình cảm tốt nhất là bình tĩnh.
- Vận động tốt nhất là đi bộ.

Có những điều trên thì chẳng cần phải uống thuốc gì, mỗi chúng ta đều có thể sống khỏe mạnh tám chín mươi, một trăm tuổi. Điều ấy không phải chỉ là giấc mơ.

Cuối cùng, tôi xin rút ra 4 câu rất đơn giản :

Thiên thiên tam tiếu dung nhan tiêu
Thất bát phần bão nhân bất lão
Tương thích mạc vấn lưu xuân thuật
Đạm bạc ninh tịnh bỉ dược hảo

Tạm dịch như sau :

Ngày cười ba lần dung nhan đẹp
Bảy tám phần no người không già
Thoải mái vô tư làm xuân đẹp
Thanh đạm tịnh yên hơn thuốc a !
Chỉ cần làm theo phương thức sống như vậy thì bệnh tật sẽ rất ít, chúng ta có thể sống mạnh khỏe đến 120 tuổi, cá nhân, gia đình và xã hội đều hạnh phúc. Hy vọng mọi người đều sống khỏe mạnh đến tám chín mươi, một trăm tuổi hay hơn nữa để cống hiến cho sự phục hưng của Tổ quốc.

VẬN ĐỘNG NHƯ THẾ NÀO ĐỂ GIẢM MỠ TRONG MÁU?

Thường thường người ta đều tưởng rằng vận động thể dục, thể thao với cường độ mạnh như chạy marathon, tennis, vũ cầu kéo dài, bơi đua, tập tạ, đánh võ, chạy xe đạp nhanh v.v... cho đến khi thở mệt hổn hển, mồ hôi ra như tắm tức là có tác dụng giảm mỡ trong máu (cholesterol, triglycerid). Rồi khi đi thử máu thấy mỡ vẫn còn cao như cũ hoặc siêu âm thấy gan vẫn còn bị nhiễm mỡ, không bớt gì hết. Vậy thì vận động thế nào mới giảm được MỠ TRONG MÁU? Mời các bạn đọc bài viết dưới đây của BS. Lê văn Vĩnh.

Trong cuộc sống văn minh và đầy đủ dinh dưỡng như hiện nay, bệnh lý tim mạch và đột quỵ cũng như béo phì chiếm một tỷ lệ tử vong hoặc tàn phế rất cao không chỉ xảy đến cho người già mà còn cho người trẻ nữa nếu không biết cách hạn chế dinh dưỡng và tập luyện một cách hợp lý trong sự thu nhập đường và mỡ vào cơ thể chúng ta.

Có rất nhiều người nghĩ rằng chơi thể dục thể thao với cường độ mạnh, hoặc là thể dục qua loa sơ sài là có thể làm tiêu mỡ, đường... nhưng sự thật là không phải thế.  Rốt cuộc theo với thời gian năm tháng bệnh tật kéo đến rất sớm như gan nhiễm mỡ, cao huyết áp, tiểu đường, xơ vữa động mạch, nhồi máu cơ tim và đột quị… Do đó bài viết này nhằm giúp quý bạn hiểu rõ và nắm vững sự vận động hợp lý trong mục tiêu ngừa và trị liệu các rối loạn chuyễn hóa mỡ bằng phương thức vận động.

TỪ MỘT LÁ THƯ THẮC MẮC…

Tôi năm nay 55 tuổi, thử máu thấy cholesterol cao, mỡ máu tăng (triglycerid) , gan nhiễm mỡ, vợ tôi 50 tuổi người gầy ốm cũng bị cao như tôi. Tôi đánh tennis, vợ tôi chơi vũ cầu liên tục 2 giờ mỗi ngày, Sáu tháng sau thử lại cả 2 người thì vẫn thấy mỡ và cholesterol cao không giảm cùng với sự tồn tại gan nhiễm mỡ. Tôi thắc mắc là tại sao có vận động cơ thể tối đa đều đặn như thế mà không giảm mỡ trong máu và vợ tôi gầy ốm mà tại sao vẫn bị mỡ cao ?

ĐỐI TƯỢNG BỊ MỠ CAO TRONG MÁU.

- Thông thường là những người ăn uống nhiều chất mỡ, tinh bột, đường và lười vận động.
-  Không có nghĩa là mập mới bị mỡ cao trong máu, vì khi cơ thể đến lứa tuối trên 50, chuyển hóa đã bắt đầu kém không chuyển hóa hết mỡ hằng ngày do thức ăn đưa vào trong cơ thế, do đó dù ăn ít mỡ hoặc gầy ốm cũng có thể bị mỡ cao trong máu gọi là rối loạn chuyển hóa mỡ do tuổi già.

VẬN ĐỘNG THẾ NÀO ?

Thường thường người ta đều tưởng rằng vận động thể dục thể thao với cường độ mạnh như chạy marathon, tennis, vũ cầu kéo dài, bơi đua, tập tạ, đánh võ, chạy xe đạp nhanh.v.v... cho đến khi thở mệt hỗn hển, mồ hôi ra như tắm tức là có tác dụng giảm mỡ trong máu (cholesterol, triglycerid) . Rồi khi đi thử máu thấy mỡ vẫn còn cao như cũ hoặc siêu âm thấy gan vẫn còn bị nhiễm mỡ, không bớt gì hết. Tại sao ? Ta hãy phân tích sự chuyển hóa của mỡ trong sự vận động sau đây :

Cường độ vận động gồm 2 loại, đó là vận động có oxy và vận động không có oxy.

1.    Vận động có oxy : là loại vận động có cường độ nhẹ và vừa như đi bộ, chạy chậm, nhảy dây, đi xe đạp chậm, tập dưỡng sinh…cơ thể có đủ oxy. Cơ bắp chủ yếu xử dụng năng lượng thu được từ sự oxy hóa acid béo, mỡ được tiêu hao nhanh. Nếu vận động nhẹ mà thời gian dài thì sự giảm mỡ sẽ trên 80%, nếu vận động với cường độ vừa thì tỷ lệ tiêu hao mỡ và đường bằng nhau tức là 50/50%. Nếu vận động có cường độ lớn mạnh mẽ thì sự tiêu hao mỡ chỉ chiếm 15 – 20 % mà thôi.

Chỉ sau 20 phút vận động, cơ thể mới bắt đầu dùng mỡ để tạo năng lượng, trong 20 phút này chỉ có đường glucose được tiêu thụ mà thôi do đó muốn tiêu hao mỡ thì phải vận động trên 30 phút khi đó mỡ và glycogen (là loại đường từ glucose được dự trữ ở gan và cơ) mới được chuyển hóa thành năng lượng. Cùng với sự kéo dài thời gian vận động thì sẽ tiêu hao được mỡ từ 70 – 90%. Do đó vận động dưới 30 phút là không có tác dụng giảm mỡ gì cả dù cường độ lớn hay nhỏ

Thời gian vận động phải liên tục không gián đoạn ví dụ đi bộ nên đi bộ nhanh hơn là đi bộ chậm trên 30 phút liên tục không nghỉ nửa chừng chứ không phải đi một đoạn rồi nghỉ rồi đi lại. Như vậy là không có tác dụng tiêu mỡ và nên nhớ lúc vận động phải có thở hít sâu, đều đặn bằng mũi hít vào và bằng miệng thở ra. Tóm lại vận động trung bình từ 45 – 60 phút là tốt nhất, nếu ít quá thì tác dụng chẳng là bao.

Trong sự vận động như đi bộ thì theo nghiên cứu nếu đi nhanh vào buổi sáng 1-2 giờ, lượng chất béo tiêu hao không đáng là bao như trái lại buổi tối dù chỉ đi bộ nửa giờ lượng chất béo tiêu hao lại tăng rõ rệt. Sở dĩ như thế là do đồng hồ sinh học của cơ thể quyết định. Thống kê cho thấy 2 giờ sau ăn tối đi bộ khoảng 40 – 60 phút thì lượng chất béo tiêu hao nhiều nhất, có thể làm giảm sự thèm ăn, rất có lợi cho sự giảm cholesterol và triglycerid máu

Khoảng cách đi bộ càng dài thì mỡ máu càng giảm

Tốc độ đi khoảng 10km/giờ, tức là đi nhanh mới đạt mục tiêu giảm mỡ nhiều.

2.    Vận động không có oxy : là loại vận động có cường độ mạnh mẽ như chạy, đá bóng, bóng rỗ, nhảy cao, nhảy xa, bơi đua, tập tạ, tennis…Vận động này đòi hỏi oxy thật cao, trong lúc cơ thể không cung cấp đủ oxy , năng lượng có được là từ chuyển hóa đường glucose theo con đường vô khí (không có oxy), cuối cùng sẽ tạo acid lactic tăng cao sẽ ức chế sự phóng thích acid béo tự do, giảm sự chuyển hóa mỡ lipid. Do đó đối với cường độ vận động quá lớn sẽ không có tác dụng giảm mỡ trong cơ thể chỉ tiêu hao chất đường mà thôi.
Hơn nữa, khi vận động mạnh mẽ, ta phải thở nhanh và gấp để bù oxygen thiếu hụt thì sẽ đưa đến sự gia tăng thông khí phổi tức là thở hỗn hển, thở cạn làm tăng sự thải CO2 nhanh¬, cuối cùng nồng độ CO2 giảm trong máu và sự bù đắp lượng oxy thu vào không cao. Kết quả là sẽ làm co thắt mạch máu não và cơ tim đồng thời ức chế sự di chuyển oxygen từ huyết sắc tố sang các tế bào. Mức độ C02 quá thấp có thể đưa đến thiếu máu não và thiếu máu cơ tim cục bộ. Chính điều này gây ra những tai biến như đột quỵ, nhồi máu cơ tim, cao huyết áp... nhất là ở lứa tuổi 50 trở lên khi vận động mạnh. Ngay cả tuổi trẻ cũng có thể bị nếu sự vận động mạnh mẽ này kéo dài như ở các cầu thủ bóng đá, tuy họ còn trẻ nhưng vẫn bị đột quỵ trong lúc đá bóng mà thỉnh thoảng chúng ta thường thấy

3.    Làm thế nào biết được vận động có oxy hoặc không có oxy ?
Lượng tiêu hao oxy tỷ lệ thuận với nhịp tim nên chỉ cần đo mạch đập của mình trong lúc luyện tập là biết được sự vận động có thích hợp hay không.
Muốn cho mỡ được đốt cháy thì phải vận động nhẹ và vừa. Thời gian vận động càng dài, tốc độ càng chậm thì lượng mỡ tiêu hao càng nhiều. Ta có thể theo công thức sau đây để giảm mỡ một cách lý tưởng :

Nhịp tim : (220-số tuổi) x (60% hoặc70%)

Ví dụ : Người 50 tuổi thì phải có nhịp tim tối đa trong lúc vận động là :
220-50 x 70% = 119 lần/phút

Như thế ta phải kiểm tra nhịp tim bằng cách đo mạch đập ở cổ tay phải nhỏ hơn hoặc bằng 119 lần /phút thì mới có tác dụng giảm mỡ. Nếu trên số ấy thì là vận động mạnh chỉ có đường và protein tiêu hao mà thôi.
Từ đó ta thấy những máy đi bộ luôn luôn có một cái hộp nhỏ gắn ở trên và trước mặt máy để đo nhịp tim của người tập rất tiện lợi cho ta điều chỉnh cường độ đi bộ của chính mình có oxy hay là không có oxy.

VÀI ĐIỂM CẦN LƯU Ý

- Lẽ dĩ nhiên tập luyện vận động phải kèm theo chế độ dinh dưỡng hạn chế tinh bột, đường và mỡ.
- Ăn vừa phải trái cây vì đường của trái cây là fructose, nếu dư thì sẽ biến thành mỡ trong cơ thể.
-  Nước ngọt bánh kẹo cũng phải hạn chế.
-  Nếu vận động mỗi ngày trên 30 phút thôi cho dù không thay đổi chế độ ăn uống cũng có thể làm thể trọng giảm dần trong nửa năm. Nhưng nếu tiết thực mà không vận động thì sẽ không giảm mỡ và không giảm thể trọng.
-  Nếu thời gian vận động trong 20 phút thì chỉ có thể khống chế tăng thể trọng mà không thể giảm thể trọng.
-  Phải vận động đều đặn, tối thiểu 3 lần/tuần, nếu hằng ngày thì càng tốt. Sau khi vận động thì hiệu ứng miễn dịch, giảm mỡ có lợi cho sức khỏe chỉ tồn tại 48 giờ mà thôi nếu không vận động trở lại thì hiệu ứng đó không còn nữa.
- Sự vận động hợp lý như đi bộ nhanh 60 phút/ngày sẽ cho ta nhiều tác dụng ích lợi như : giảm cholesterol và triglycerid máu, HDL tỷ trọng cao (high density lipoprotein) có lợi gia tăng trong việc huy động mỡ từ ngoại biên như thành mạch máu trở về gan giúp cho mạch máu không bị xơ vữa tránh đột quị và nhồi máu cơ tim. Và LDL tỷ trọng thấp (low density lipoprotein) có hại giảm (LDL có nhiệm vụ chuyển mỡ ra ngọai biên ứ đọng ở thành mạch máu rất nguy hiểm).
-  Vận động hợp lý cũng làm giảm huyết áp, ngừa bệnh tiểu đường loại 2 và bệnh béo phì.
KẾT LUẬN
Tóm lại, muốn giảm mỡ hoặc chống mập phì thì nên vận động nhẹ vừa, kéo dài liên tục trên 30 phút, Lý tưởng là 1 giờ kết hợp với tiết thực giảm mỡ, đường và đơn giản nhất là đi bộ nhanh mà ai ai cũng có thể thực hiện được.

Sunday, February 19, 2012

MẶC CẢ VỚI PHẬT!

“Người ta đang lầm tưởng khi chọn rằm tháng Giêng là ngày để cúng giải hạn. Người ta tranh nhau, xếp chồng đống đồ lễ lên gian chính giữa. Nhiều người đi lễ nhưng thực ra lại là ra điều kiện, mặc cả với Phật”, cư sĩ Lương Gia Tĩnh, Viện phó Học viện Phật giáo Việt Nam cảnh báo.

Chùa không cúng sao thì dân sẽ tìm... thầy bói

- Thưa ông, đầu năm người dân lại nô nức đi lễ chùa, cúng sao giải hạn. Trong Phật giáo quy định điều này như thế nào?
- Trước hết, tôi xin khẳng định: trong tam tạng kinh điển Phật giáo đều không đề cập đến việc dâng, cúng sao giải hạn. Phật giáo quan niệm, con người sướng hay khổ, giàu hay nghèo… đều do “nghiệp” từ kiếp trước và suy nghĩ, lời nói, việc làm chính đời này quyết định, tuân theo luật Nhân – Quả.

Tuy nhiên, khác với những tôn giáo khác, ngay từ đầu Phật đã có quan điểm rất biện chứng rằng “Tùy thời, tùy quốc độ”, nghĩa là tùy điều kiện lịch sử, không gian – truyền thống văn hóa mà có cách tuyên truyền giáo lý, mở mang Phật giáo khác nhau chứ không bảo thủ, cố chấp. Việc dâng cúng sao giải hạn do chịu ảnh hưởng từ văn hóa phương Bắc.

Cần nhớ rằng, Phật giáo vào Việt Nam có một ngả rất quan trọng là qua Trung Quốc. Khi Phật giáo vào Trung Quốc là lúc Đạo giáo ở đây đã rất phát triển. Đạo giáo rất quan tâm đến phong thủy, đến các thuật chiêm tinh và cho rằng mỗi cá nhân sinh ra trong một thời khắc nhất định tương ứng với một vì sao nhất định, từ đó sẽ gắn với vận mệnh sướng – khổ, giàu – nghèo… khác nhau. Một lẽ tự nhiên, Phật giáo cũng chịu ảnh hưởng từ quan niệm này. Từ đó mới có quan niệm về tuổi hạn, giải hạn. Phật giáo không khuyến khích song cũng không ngăn cấm.

- Chi bằng dẫn dụ họ vào chùa, sư giải thích cho người ta để đỡ đi vào mê tín dị đoan có phải hơn không? Nhưng trên thực tế, các chùa vẫn tổ chức cúng giải hạn và có rất đông Phật tử tham gia, thưa ông?
- Thực ra, các chùa làm thế để phục vụ nhu cầu của con người. Nếu chùa không làm thì người ta sẽ tìm đến các thầy bói khác, chi bằng dẫn dụ họ vào chùa, sư giải thích cho người ta để đỡ đi vào mê tín dị đoan có phải hơn không?

- Ông có chắc không? Vì lễ giải hạn trong chùa cũng có hạn, người ta vẫn tìm đến những thầy bói, thầy cúng, cô đồng đấy thôi!
- Cái đó không thể tránh khỏi, vì năm nào số lượng người có nhu cầu cũng rất lớn. Các chùa không thể đáp ứng hết được, nhưng dẫu sao được ngần nào hay ngần ấy. Chúng ta cũng không thể ngăn cấm họ tìm đến những thầy bói, thầy cúng. Chỉ có điều bản thân họ cũng cần nâng cao nhận thức để không bị mất cả “núi” tiền, không cẩn thận vừa không giải được hạn lại còn rước họa vào thân.

- Theo ông, việc cúng sao giải hạn có cần thiết?
- Tôi cho rằng, về mặt tâm linh, điều đó là cần thiết. Bởi nó thuộc về phạm trù niềm tin của con người. Khi người ta tin vào phong thủy, vào số mệnh có nghĩa là họ có nhu cầu giải tỏa đi những điều xui xẻo, không tốt do sao chiếu mệnh xấu chiếu vào. Tất nhiên, đến nay khoa học vẫn chưa thể giải thích được rằng nó có hợp lý hay không, song nó tồn tại trong cuộc sống thì vẫn có cơ sở của nó. Về mặt xã hội, trong điều kiện cuộc sống với cường độ cao, nhiều áp lực như hiện nay thì việc vào chùa dâng sao (giải hạn hay cầu may) hay đi lễ sẽ giúp người ta thấy thanh thản, tĩnh tâm, sống tích cực hơn.

Người ta đang mặc cả với Phật!

- Nghĩa là, việc cúng sao giải hạn là một liệu pháp để an tâm?
- Việc đi lễ chùa, dâng sao giải hạn quan trọng nhất vẫn là ở cái tâm, lòng thành kính của mỗi người chứ không phải mâm cao cỗ đầy, lắm tiền nhiều của.

- Ông nói rằng, việc đi lễ chùa, giải hạn quan trọng nhất là ở cái tâm. Có vẻ khó quá, vì dân gian vẫn có câu “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”. Mà lộc thì chùa không thể ban phát hết được, người ta phải sắm sửa, dâng lên còn có lộc mang về chứ?
- Tất nhiên, “phi vật bất thành lễ”. Thế nhưng, vật đôi khi chỉ cần đến thẻ hương thắp lên là được, đâu cần phải mâm cao cỗ đầy. Có nữa thì chỉ cần anh góp công đức, coi như anh tạo phúc điền là được rồi. Tiếc là bây giờ người ta đã làm cho nó lệch lạc đi, sai về phương pháp thì làm sao mà đạt hiệu quả được?

- Sai về phương pháp nghĩa là sao, thưa ông?
- Trong kiến trúc chùa có ba gian thờ gồm: gian chính điện (gian giữa), hai bên là bàn thờ Đức Ông và Thổ Địa – những người cai quản đất chùa. Nếu có lễ thì chỉ đặt lễ lên hai bàn thờ này chứ không phải đặt vào chính điện như ở đền, ở phủ. Nhưng thực tế người ta vẫn tranh nhau, xếp chồng đống đồ lễ lên gian chính giữa. Chưa kể, nhiều người đi lễ nhưng thực ra lại là ra điều kiện, mặc cả với Phật.

- “Mặc cả với Phật”?
- Đúng vậy. Người ta dâng cúng một lễ vật này thì họ xin nhận được điều này điều kia, làm mất đi ý nghĩa văn hóa, tâm linh của việc đi lễ.

- Theo ông, việc “mặc cả Phật” như thế có nhiều không?
- Rất nhiều là đằng khác.

- Có thể lý giải điều này như thế nào, thưa ông?
- Do chính cuộc sống xô bồ, bon chen đã tác động lên họ. Họ cứ nghĩ rằng, có cho có nhận. Nhưng làm thế nguy hiểm vô cùng. Vì nó sẽ góp phần tăng trưởng cái tâm tham vốn có thường trực trong mỗi người, họ tin rằng mình đã có lễ dâng lên Phật, lên thần thánh rồi thì chắc chắn sẽ được phù hộ, cứ thế mà làm, thậm chí làm những việc không hay.

- Theo ông thì nguyên nhân do đâu?
Nguyên nhân đầu tiên chính là bản thân những người làm công tác Phật giáo và văn hóa trong việc tuyên truyền, giảng giải cho Phật tử, cho người dân. Thứ hai do đời sống khách quan tác động đến.

- Có khó “cải tạo” quan niệm ấy không, thưa ông?
- Tôi tin là được, tuy nhiên cần có thời gian, cùng với quá trình nhận thức của người dân. Thật ra, báo chí cũng đã nói nhiều và cũng đã có chuyển biến rồi đấy chứ. Ví như dịp Tết vừa rồi tôi có đi chùa Quán Sứ, thấy cảnh người ta đi lễ chùa rất thành kính, không mâm cao cỗ đầy, ăn mặc lịch sự, không có sự chen lấn, bát nháo. Tất nhiên ở đâu đó vẫn còn tình trạng này, thế nhưng như thế cũng đã là vui rồi.

Rằm tháng Giêng không phải là ngày để giải hạn

- Nếu có một lời khuyên cho người dân trong việc lễ chùa, cúng sao giải hạn, ông sẽ nói gì?

- Tôi khẳng định lại một lần nữa: không gì bằng cái tâm của mỗi người. Khi tâm thành trong sáng, suy nghĩ và làm theo chính pháp, Phật sẽ chứng giám. Thêm nữa, cúng giải hạn vào rằm tháng Giêng là sai lầm.

- Vì sao, thưa ông?
- Mỗi người, mỗi năm ứng với một sao. Mỗi sao đó lại tương ứng với ngày cụ thể. Ngày đó có tính cực đoan (hoặc là cực tốt, hoặc cực xấu). Do vậy, nếu cần thì phải tiến hành giải hạn vào chính ngày có sao chiếu mệnh tương ứng. Rằm tháng giêng về cơ bản là ngày cầu phúc (ngày Thiên quan tứ phúc) chứ không phải để giải hạn.

- Vâng, xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện. Kính chúc ông sức khỏe!

Phần 1: SỐNG 100 TUỔI VẪN KHOẺ MẠNH? KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ

Gs. Hồng Chiêu Quang

Căn cứ vào định nghĩa của tổ chức y tế thế giới. Trước tuổi 65 được tính là trung niên, tuổi 65 – 74 được tính là người cao tuổi, tuổi từ 75 – 90 mới được coi là người già, tuổi từ 90 – 120 mới được tôn vinh là người già cao niên. Vậy tuổi sinh lý của con người thực ra là bao nhiêu? Dựa vào sinh lý và sinh vật học, tuổi thọ của động vật có vú gấp 5-7 lần thời kỳ sinh trưởng của nó. Thời kỳ sinh trưởng của con người tính đến khi cái răng cuối cùng mọc lên (khoảng 20 – 25 tuổi), cho nên tuổi thọ của con người ngắn nhất là 100 tuổi, dài nhất là 175 tuổi . VÌ VẬY TUỔI THỌ BÌNH THƯỜNG CỦA CON NGƯỜI PHẢI LÀ 120 TUỔI. Vậy làm thế nào để sống tới 120 tuổi ? Trong khoảng 120 tuổi đó mà sống vẫn khoẻ mạnh thì 70, 80, 90, 100 tuổi đâu phải là giấc mơ. Bởi vì 70 – 80 tuổi không có bệnh, sống đến 90 tuổi mà vẫn khoẻ mạnh, không có bệnh thì việc 100 tuổi đâu phải là giấc mơ!

Con người ta có thể sống khoẻ mạnh đến 100 tuổi, đó là qui luật sinh vật bình thường. Nhưng tình hình hiện tại thì sao? Người sống thọ phần đông chỉ sống được 70 tuổi, số ít sống được 50 tuổi. Nói rằng sống 70, 80, 90 tuổi khoẻ mạnh, thì phần lớn ở tuổi 40 đã không khoẻ mạnh. Mới có 50 tuổi đã bị bệnh tim... thì 60 tuổi đã chết. Như vậy cũng đã mắc bệnh sớm hơn 50 năm. Hiện tượng phổ biến của xã hội hiện nay là bệnh tật sớm phát triển, và chết cũng sớm hơn. Tôi điều tra tại Bắc Kinh thấy học sinh tiểu học đã bị bệnh cao huyết áp, học sinh trung học đã bắt đầu bị xơ cứng động mạch. Đó là vấn đề mà chúng ta cần phải thảo luận hiện nay. Tại sao hiện tại đời sống kinh tế phát triển, tiền nhiều, mặt bằng đời sống vật chất nâng cao mà một số người lại chết quá sớm? Có phải hiện nay bệnh tim mạch nhiều, bệnh ung thư, tiểu đường nhiều... đều là do kinh tế phát triển, đời sống giàu sang tạo nên? Không! Không, không phải vậy. Tôi cho rằng những loại bệnh này không phải là do văn minh vật chất tạo nên, mà là do văn hoá tinh thần quá yếu kém, hoặc sự khiếm khuyết về tri thức tạo nên.

Từ kinh nghiệm ở nước Mỹ cho thấy: Ta hãy so sánh người da trắng với người da đen. Người da trắng tiền nhiều, đời sống vật chất tốt hơn. Ở người da trắng tỉ lệ bệnh cao huyết áp, bệnh tim mạch so với người da đen, thì người da trắng ít bị bệnh hơn, vì vậy tuổi thọ nhiều hơn. Điều đó nói lên cái gì? Đó là người da trắng tiếp thu giáo dục sức khoẻ tốt, văn minh tinh thần, tri thức bảo vệ sức khoẻ cao. Bây giờ chúng ta bị bệnh ngày càng nhiều, việc này không phải do văn minh vật chất tốt mà là do văn minh tinh thần chưa cao. Nếu chúng ta nêu cao được tri thức bảo vệ sức khoẻ thì chúng ta càng khoẻ mạnh hơn trong nền kinh tế phát triển hiện đại, chứ không phải là bệnh ngày càng nhiều. Cho nên đầu tiên phải nói cho mọi người rõ: Bệnh ngày càng nhiều không phải là do vật chất phong phú, thu nhập cao, tiền nhiều... mà là do tri thức bảo vệ sức khoẻ theo không  kịp.
                                                                                                                                    
Bây giờ ảnh hưởng đến sức khoẻ cơ thể chúng ta là bệnh gì ? Bệnh tim mạch là số 1. Năm ngoái ( 2001) trên thế giới chết vì bệnh tim mạch là 15,5 triệu người , chiếm ¼ tổng số người chết trên toàn thế giới. Tổng cán sự Tổ chức Y tế thế giới cho biết chỉ cần có sự phòng bệnh tốt là có thể giảm bớt ½ số tử vong, nghĩa là nói một nửa số tử vong có thể phòng bệnh được. Cho nên tiến sĩ CHUNG ĐẠO HẰNG có nói: “ Nhiều người chết không phải vì bệnh mà chết, mà là họ kém về tri thức", và ông có lời khuyên : “Không nên chết vì dốt nát và không nên chết vì không có tri thức ”.

Có nhiều bệnh có thể không cho nó phát sinh và có thể tránh được sự chết chóc. Lấy một ví dụ , có một người bị bệnh tim mạch, bệnh này phải tránh sự căng thẳng, nóng nảy, không được làm việc nặng. Có một lần ông ta chuyển sách, nhưng sách thì rất nặng, lẽ ra ông ta chỉ nên chuyển một lần 2- 3 quyển sách, đằng này ông ta chuyển mỗi lần một bó sách, do quá sức nên tim ngừng đập. Sau khi cấp cứu, tim được phục hồi, nhưng não bị liệt, biến ông ta thành người sống thực vật. Một năm tiền thuốc chi hết 1,5 triệu nhân dân tệ. Nếu ông này được học qua lớp giáo dục sức khoẻ, biết được người cao tuổi không được nóng vội, không được làm việc quá sức hoặc đột ngột, chuyển sách chỉ nên chuyển 2-3 quyển vừa sức mình thì không biến thành người sống đời thực vật và không phải tốn 1,5 triệu tệ.

Rồi có một người ở Bắc Kinh, mua về 25 kg củ cải trắng, ông ta tự đưa lên lầu 3 để phơi nắng. Nhưng do tuyết rơi liên tục 3 ngày, ông ta sợ củ cải bị hư thối, nên đã lên xuống cầu thang nhiều lần để chuyển củ cải. Kết quả là ông ta bị mệt và ho ra máu. Ông cảm thấy sức khoẻ không ổn, liền vội vàng đi bệnh viện. Đến bệnh viện An Trinh của chúng tôi, thấy nguy kịch chúng tôi phải tiêm thuốc cấp cứu. Một mũi thuốc tiêm 0,1gr hết 15.000 tệ. Sau khi tiêm một mũi thuốc thấy có hiệu quả và cuối cùng chi hết 60.000 tệ tiền thuốc, suýt nữa lại còn mất mạng. Như các bạn biết đấy, 25kg củ cải trắng có giá là 6 tệ. Vì cứu 6 tệ cải trắng cho khỏi bị hư mà phải chi đến 60.000 tệ tiền thuốc thì thật là quá mắc. Nếu như ông này có học qua lớp giáo dục bảo vệ sức khoẻ, biết rằng bình thường mình là người ít vận động thì không được làm việc nặng đột xuất vì vậy tránh được sự việc trên.

Các nhà khoa học chúng ta còn thường cường điệu một câu nói “ NGƯỜI CAO TUỔI NÊN CHÚ Ý 3 CÁI NỬA PHÚT VÀ 3 CÁI NỬA GIỜ”

a) 3 CÁI NỬA PHÚT là câu nói có thể làm giảm đi cái chết cho nhiều người. Có nhiều người ban ngày thấy họ rất là khoẻ mạnh, không có sự cố gì... nhưng nghe có người nói họ đã chết vào tối hôm qua. Kỳ lạ, ban ngày tôi còn thấy ông ấy sống sờ sờ đây mà, làm sao mà lại chết nhanh vậy? Hỏi lại mới biết lúc đêm qua ông ấy thức dậy đột ngột, đi toilet vội vàng, huyết áp bị tụt, thiếu máu não làm ổng chóng mặt và bị ngã, tim ngừng đập.

Vậy các nhà khoa học đề xuất 3 cái nữa phút là gì? Đó là Khi tỉnh giấc không nên vội vàng bước xuống giường ngay mà nên nằm trên giường ½ phút cho tỉnh hẳn, ngồi dậy ½ phút trên giường, sau đó 2 chân bỏ xuống giường ½ phút.

Qua 3 cái nữa phút này không mất một xu tiền nào mà lại không bị thiếu máu não, tim hoạt động bình thường, làm giảm đi những cái chết bất ngờ... Có một lần sau khi nghe tôi giảng bài xong có một cán bộ hưu trí khóc lớn, tôi hỏi: “sao anh lại khóc"? Ổng khóc rất thương tâm và nói: Hai năm trước đây, đang đêm đi toilet, tôi đi hơi vội vả, rặn hơi mạnh, tôi thấy đầu bị choáng. Kết quả hôm sau tôi bị bán thân bất toại, tôi phải nằm trên giường 8 tháng. Nếu tôi nghe được bài giảng này từ lúc trước, tôi sớm biết được 3 cái nữa phút thì tôi đâu phải nằm 8 tháng trên giường.

b) BA CÁI NỬA GIỜ là gì?

Ba cái nữa giờ là hằng ngày mỗi buổi sáng dậy vận động nữa giờ, tập bài thái cực quyền hoặc đi bộ không dưới 3 km, hoặc là vận động các loại thể dục khác, nhưng nhớ vận động phải vừa sức với mình. Buổi trưa ngủ ½ giờ đó là yêu cầu chung cho mọi người, buổi trưa ngủ được ½ giờ, buổi chiều làm việc tốt hơn. Với người cao tuổi cần thiết phải bổ sung giấc ngủ buổi trưa, vì người cao tuổi thường ngủ sớm và thức dậy sớm, buổi trưa cần phải nghĩ ngơi thư giản. Buổi tối nên đi bộ ½ giờ thì giấc ngủ của người cao tuổi sẻ ngon hơn và làm giảm đi bệnh xơ cứng động mạch, bệnh cao huyết áp.

Giáo dục sức khoẻ là dùng một số biện pháp rất đơn giản, có thể phòng được rất nhiều bệnh nặng. Ỏ đây chúng ta cần thảo luận đến một thứ rất quan trọng, đó là vấn đề quan niệm. Quan niệm bắt buộc phải chuyển biến, nếu không chuyển biến sẽ không bao giờ thành công. Như vậy, quan niệm chuyển biến là gì? Chúng ta phải nhận thức rõ ràng hiện nay có rất nhiều bệnh tật. Nếu chúng ta kiên trì phương thức sống hợp lý, văn minh thì sẽ không có bệnh. PHƯƠNG THỨC ĐÓ CHỈ GỒM CÓ 4 CÂU 16 CHỮ SAU: ĂN UỐNG HỢP LÝ; VẬN ĐỘNG VỪA SỨC; BỎ THUỐC BỚT RƯỢU; CÂN BẰNG TÂM LÝ. Với 4 câu 16 chữ trên sẽ giúp cho bệnh cao huyết áp giảm 55%, bệnh tim mạch giảm 75%, bệnh ung thư giảm 1/3 , bệnh tiểu đường giảm 50%, bình quân tuổi thọ kéo dài 10 năm; Hơn nữa không tốn kém tiền bạc. Cho nên phương thức sức khoẻ rất đơn giản mà hiệu quả rất lớn.

TẠI SAO PHẢI CHUYỂN BIẾN QUAN NIỆM?

Thời gian từ năm 1981 – 1983 tôi được cử sang Mỹ nghiên cứu công tác y tế dự phòng, dịp này tôi được mời đến dự hội nghị tổng kết của một công ty, giám độc nói: “ Hội nghị năm nay xét cho những người trong độ tuổi từ 55 – 65 tuổi, sau10 năm làm việc liên tục mà không bị bệnh một lần nào thì được thưởng 1 người 1 áo thun, một vợt tenis và 1 phong thư, kèm theo đó là  một tờ séc tiền thưởng”. Mọi người vổ tay rầm rộ. Tôi nghĩ ông giám đốc này quá thông minh, vì công nhân của ông ta 10 năm không ốm đau đã tiết kiệm được hàng vạn đồng tiền thuốc mà chỉ chi cho mỗi người 1 áo thun, một vợt tenis, trong khi tài sản họ sáng tạo ra biết bao nhiêu là tiền? Trong công ty này có hồ bơi, nhà tập luyện, có sân chơi tenis, cổ vũ mọi người tập luyện, cho nên mọi người không bị bệnh. Còn khi trở về Bắc Kinh tôi thấy Chủ tịch Công đoàn, bí thư chi bộ của chúng tôi cứ mỗi lần lễ, Tết đến, người được thăm đầu tiên là người bệnh. Bệnh càng nặng càng đi thăm, người khoẻ mạnh không được quan tâm. Thật lạ, ở Mỹ người ta quan tâm đến những người khoẻ, tất nhiên là tôi không nói đến những người già bị bệnh không cần quan tâm, không phải tôi có ý như vậy. Ở chúng ta đây, mười năm anh không bị bệnh thì cứ làm việc... không ai để ý đến anh. Nhưng ngược lại, ở Mỹ... họ lại quan tâm đến những người khoẻ không bị bệnh.

Ở chúng ta lúc khoẻ không ai quan tâm đến, nhưng lúc ốm đau mới có sự quan tâm, bệnh càng nặng... càng nhiều người đến thăm. Bệnh kéo dài, Tết đến, đều có người đến thăm. Quan niệm của chúng ta là coi trọng việc chữa bệnh! Có thể nói viện phí hiện tại của chúng ta chi 5 – 10 vạn tệ cũng không có vấn đề gì, cán bộ nằm viện chi tiền vạn, viện phí nằm viện hàng triệu đồng cũng không thành vấn đề, nhưng phòng bệnh phí thì một xu cũng không có. Trên thực tế người ta tính phòng bệnh cao huyết áp chỉ chi một tệ, nhưng khi điều trị bệnh cao huyết áp tiêu tốn 100 tệ. Tôi điều tra khu vực nông thôn ngoại thành Bắc Kinh. Đến điều tra nhà dân, có gia đình kia 7 người mà chỉ có một bàn chải đánh răng, họ cho rằng bàn chải đánh răng không cần nhiều. Kết quả nhà 7 người thì 4 người bị bệnh cao huyết áp. Trên thực tế vệ sinh răng miệng sẽ làm giảm đi nhiều căn bệnh như bệnh xơ cứng động mạch, bệnh tim. Ở nước ngoài, vệ sinh răng miệng được coi là quan trọng hàng đầu . Tổ chức y tế cũng rất coi trọng việc vệ sinh răng miệng, cho nên quan niệm phải chuyển biến từ chữa bệnh phải chuyển sang phòng bệnh.

Sau đây xin được nói tại sao lại có bệnh xơ cứng động mạch, bệnh ung thư, bệnh tiểu đường? Có hai nguyên nhân : một là nguyên nhân nội tại , hai là nguyên nhân bên ngoài. Nguyên nhân nội tại là do di truyền, nguyên nhân bên ngoài là do hoàn cảnh. Gây nên bệnh là do tác động hỗ tương hai nguyên nhân trên. Trước tiên tôi nói về nguyên nhân nội tại là do di truyền, là loại xu hướng. Thí dụ nếu như người cha bị bệnh cao huyết áp, hoặc người mẹ bị bệnh cao huyết áp, khi sinh ra đứa con thì 45% sẽ bị cao huyết áp. Nếu cha mẹ đều bình thường sinh ra con có bị cao huyết áp không? Cũng có, nhưng chỉ chiếm khoảng 3,5%.

Như vậy di truyền là một loại xu hướng. Tại sao có một số người mới sinh ra đã bị cao huyết áp, đó là do di truyền. Chúng ta lấy 1 ví dụ điển hình để nói lên ảnh hưởng di truyền. Con Thỏ trắng nên ăn gì nào? Bản thân nó thích ăn củ cải, rau xanh, nếu như từ hôm nay ta bắt đầu cho nó ăn lòng đỏ trứng gà, mỡ heo (lòng đỏ trứng gà có cholecteron cao, mỡ heo là mỡ động vật ), 4 tuần sau cholecteron tăng cao, 8 tuần động mạch bị xơ cứng, sau 12 tuần tất cả các con thỏ trắng này đều bị cao huyết áp.

Sau đây chúng ta lại thí nghiệm bằng vịt Bắc Kinh. Vịt Bắc Kinh cũng cho ăn lòng đỏ trứng gà và mỡ heo, kết quả rất kỳ lạ. Vịt Bắc Kinh hàng ngày ăn lòng đỏ trứng gà và mỡ heo nhưng cholecteron không cao, động mạch không bị xơ cứng, không bị bệnh cao huyết áp. Tại sao lại có sự khác biệt giữa thỏ và vịt Bắc Kinh? Cái đó đơn giản thôi, vì Thỏ là Thỏ và Vịt là Vịt, di truyền không giống nhau.

Người cũng thế, tại sao Trương Tam vừa ăn một chút mỡ thì cholecteron bị cao ngay, động mạch bị xơ cứng và bệnh cao huyết áp bị liền. Nhưng Lý Tư ngày ngày ăn thịt mỡ mà cơ thể không việc gì, vì Trương Tam là mô hình của thỏ và Lý Tư là mô hình của vịt. Có người ăn không nhiều để giảm béo nhưng giảm không được, nhưng có người ăn nhiều nhưng không mập lên được vì loại hình của những người khác nhau cũng không giống nhau, di truyền không giống nhau. Một số di truyền là 100%, một số di truyền chỉ là xu hướng. Bệnh cao huyết áp, bệnh tim mạch là xu hướng. Bây giờ chúng ta nói đến một số bệnh, nguyên nhân nội tại là do tác dụng của bệnh mãn tính không phải là chủ yếu, chỉ chiếm 20%, còn 80% là do nguyên nhân bệnh ngoài tạo thành. Cho nên cơ thể thông qua điều chỉnh nguyên nhân bên ngoài, dùng phương thức sống khoa học để giảm bệnh tật. Sức khoẻ là chìa khoá nắm trong tay chúng ta. Nguyên nhân bên ngoài cơ thể có thể khái quát bởi 4 câu 16 chữ sau:

Câu 1: ăn uống hợp lý.
Câu 2: vận động vừa sức.
Câu 3: bỏ thuốc, bỏ rượu.
Câu 4: Tâm lý cân bằng.

Nền tảng vững chắc cho sức khoẻ.

1-"Ăn uống hợp lý".

Ăn uống hợp lý là nền tảng vững chắc cho sức khoẻ. Vì ăn uống hợp lý sẽ giúp cho bạn không béo cũng không gầy, cholecteron không cao cũng không thấp, máu cũng không đặc cũng không loảng. Vậy ăn uống như thế nào là hợp lý?
Gồm 2 câu với 10 chữ sau.

Câu 1: gọi là: 1,2,3,4,5.

Câu 2: gọi là: Đỏ, vàng, xanh, trắng, đen.

Phải nhớ kỹ 2 câu 10 chữ. Vì đó là sự ăn uống hợp lý, hợp khoa học, và đó cũng là khoa học nhất trên thế giới.

a) Câu 1: 1,2,3,4,5.

“1” là gì?

Mỗi ngày uống 1 ly sữa bò. Người Trung Quốc chúng ta ăn uống có rất nhiều ưu điểm nhưng thiếu canxi. Người Trung Quốc có đến 99% người thiếu canxi, thiếu canxi sức khoẻ như thế nào? Có 3 kết quả:

Thứ 1: Xương bị đau, người thiếu canxi bị loãng xương, sinh gai, làm cho đau lưng, đau vai ,đau đùi, người già đau toàn thân.

Thứ 2: Bệnh gù lưng còn gọi là lưng rùa, người càng già càng lùn và càng sống lâu, càng nhỏ lại. Tuổi càng cao người càng bé đi, tại sao vậy, vì lưng bị còng “lưng rùa ”.

Thứ 3: Xương dòn, khi bị té ngã xương dễ gãy. Sự việc này xảy ra rất nhiều.

Chúng tôi gặp 1 bệnh nhân đang bị ho, khi ho khí quản rất đau, và không ho cũng đau; ông ta thấy kỳ lạ tưởng là bị ung thư. Khi chụp X quang Bác sĩ X quang phát hiện vì ho nhiều quá nên ông ta bị gãy 3 rẽ sườn. Sau khi nằm viện ông ta bị đau không dám trở mình và rất lâu không trở mình được. Tôi giúp ông trở mình thì bị gãy thêm một rẽ sườn nữa, vì toàn thân xương đều bị loảng. Cho nên vì thiếu canxi gây nên 3 loại bệnh trên.

Vậy tại sao lại bị thiếu canxi? Vì mỗi ngày mọi người thường có nhu cầu 800mg canxi, nhưng trong việc ăn uống chỉ có 500mg canxi, còn thiếu 300mg canxi, vậy làm thế nào?. Trong một ly sữa bò có 300mg canxi, như vậy mỗi ngày chúng ta cần phải uống thêm 1 ly sữa bò để bổ sung cho vừa đủ hàm lượng canxi. Vậy uống sữa bò nên bắt đầu từ lúc nào? Từ tuổi nào nên bắt đầu uống và uống đến khi nào? Câu trả lời rằng: "Nên uống sữa suốt đời". Người nước ngoài rất nhiều người khoẻ mạnh, cao to, vì họ thường xuyên uống sữa, và họ uống rất nhiều. Điển hình như ở Nhật Bản, năm 1937 khi xâm lược Trung Quốc, người ta gọi Nhật bản là “người Nhật lùn”. Nhưng bây giờ người Nhật khác lúc trước khá xa. Cùng lứa tuổi trung tiểu học, trẻ con Nhật cao vượt trẻ con Bắc Kinh, càng chưa nói đến cao hơn trẻ con Quảng Đông, trẻ con Phúc Kiến. Tại sao vậy? Rất đơn giản. Bởi vì sau khi đại chiến thế giới thứ hai, chính phủ Nhật Bản hàng ngày mỗi bữa trưa cung cấp cho học sinh trung tiểu học mỗi em một ly sữa. Chỉ đơn giản như thế thôi,  chỉ là 1 ly sữa cho mỗi bữa trưa mà người Nhật thế hệ hôm nay so với thế hệ trước cao hơn, bây giờ họ cao vượt hơn người Trung Quốc.

Người Nhật có câu nói: “ Một ly sữa bò làm chấn hưng cả một dân tộc.” Viện dưỡng nhi Anh quốc đã làm một cuộc nghiên cứu chuyên môn. Những em bé mồ côi ăn uống và chăm sóc giống nhau. Nhóm A mỗi ngày uống thêm một ly sữa và nhóm B không uống sữa, chỉ khác nhau có thế thôi. Kết quả đến 15 tuổi các em rời trại dưỡng nhi để tiến hành đào tạo trước khi ra làm việc. Kết quả cho thấy nhóm A được uống sữa, các em cao hơn nhóm B bình quân 2,8cm, càng quan trong hơn là các em nhóm A da dẽ mịn màng hơn, mắt và tóc sáng láng, thông minh hơn. Khi người ta đến chọn lựa, người ta thích em nào thì chọn em đó. Qua đợt lựa chon đầu tiên,  nhìn vào danh sách thì thấy toàn bộ các em nhóm A được chọn. Như vậy uống sữa và không uống sữa không giống nhau. Một ly sữa giản đơn thế thôi nhưng làm cho cơ thể cao hơn, trọng lượng nặng hơn, trí tuệ cũng thông minh hơn.

Vậy uống sữa bò vào lúc nào thì tốt nhất? "Uống trước khi ngủ", vì trẻ con ban ngày không tăng chiều cao, kích thích tố tăng trưởng ban đêm mới được tiết ra, cho nên trước khi ngủ uống 1 ly sữa, cho thêm 1 viên vitamin C và một viên vitamin B, em bé này không những sẽ lớn về chiều cao, tăng trọng... mà còn tăng cường sức đề kháng, bệnh cảm, bệnh viêm phổi, bệnh sốt v.v... Một ly sữa bò được bổ sung thêm vitamin B, C giá 1 tệ là đủ. Nhưng có rất nhiều người Trung Quốc hễ uống sữa bò là bị tiêu chảy, vậy làm thế nào đây? Chuyển sang uống sữa chua cũng được. Nêu không thích uống sữa chua xin mời uống sữa đậu nành, nhưng phải uống hai ly sữa đậu nành vì canxi có trong sữa đậu nành chỉ bằng ½ trong sữa bò. Vâng, nhưng nếu anh không uống sữa bò, không uống sữa chua và sữa đậu nành cũng không muốn uống... thì làm thế nào? Rất đơn giản, anh sẽ... chờ chết! Tại sao vậy? Vì sức khoẻ là việc của anh. Trước sức khoẻ mọi người đều bình đẳng, anh mâu thuẩn với quy luật của sức khoẻ, thì anh phải chấp nhận sự bệnh tật và ốm đau thôi.

“2” là gì?

Là 250gr đến 350gr hợp chất cacbon tương đương 600gr đến 800gr cơm. 600gr – 800gr cơm này không phải là con số cố định. Ví dụ như một số người trẻ, đó là những công nhân làm việc quá nặng, khi ăn lượng cơm cần 700 – 800gr; còn phụ nữ, những người làm việc nhẹ dùng 200gr, 500gr- 600gr cũng được. Điều chỉnh lượng cơm có thể điều chỉnh được trọng lượng cơ thể, đó là phương pháp tốt nhất. Bây giờ có rất nhiều loại thuốc giảm béo, cao giảm béo, kem giảm béo, trà giảm béo v.v... Trên thực tế chúng ta không nên dùng những thứ giảm béo này, mà chỉ nên điều chỉnh bằng lượng cơm ăn. Có một câu chuyện; một ca sĩ người Ý nặng 151kg, bác sĩ yêu cầu anh ta giảm béo 90kg, làm thế nào? Chủ yếu dùng phương pháp điều chỉnh cơm ăn hàng ngày. Chúng tôi đã chữa cho một bệnh nhân cao 1,49m, trọng lượng 90kg cũng dùng phương pháp trên. Mỗi ngày ăn 300gr, riêng tháng đầu mỗi ngày ăn 500gr, kết quả thể trọng giảm 33kg trong một năm.

Gần đây các nhà khoa học đã đưa ra phương pháp giảm béo rất khoa học, rất thuận tiện. Đó là trước khi ăn cần uống nước canh, sức khoẻ vẫn tốt mà không bị béo phì. Người Quảng Đông là một ví dụ điển hình cho phương pháp trên. Người Quảng Đông rất thích uống canh trước khi ăn. Khi uống canh thì thần kinh phản xạ đến võ não, trung khu của võ não sẽ bị ức chế khi uống canh, vì vậy lượng thức ăn sẽ giảm đi 1/3 và ăn ít lại. Nếu không có canh thì bạn nên tự chế rau pha với nước sôi làm một tô canh trước khi ăn và như vậy sẽ hạn chế được việc muốn ăn. Người phương bắc Trung Quốc thì họ làm ngược lại, tức là  sau khi kết thúc buổi ăn, họ uống rất nhiều canh nên càng uống càng béo. Ăn uống như thế là sai, tại sao vậy? Bởi vì sau khi đã ăn no lại còn uống thêm canh và làm cho dạ dạy càng phình to hơn chứa càng nhiều canh, rau nên sau khi ăn, uống càng nhiều càng mập; ngược lại, nên uống canh trước khi ăn người sẽ khoẻ mạnh và gọn gàng hơn. Nên nhớ một câu: "Nếu người gầy muốn béo thì uống canh sau khi ăn, và người béo muốn gầy thì uống canh trước khi ăn".

“3” là gì?

Là 3 phần hàm lượng protein cao cấp. Người ta không thể chỉ ăn chay, cũng không nên ăn toàn là thịt , lượng protein không thể quá nhiều cũng không thể quá ít, chỉ nên 3 – 4 phần là đủ. Một phần là một lạng thịt nạc hoặc 1 quả trứng, hoà 200gr đậu phụ, hoặc 200gr tôm, cá, hoặc 200gr gà, vịt hoặc 50gr đậu nành, một ngày 3 phần. Thí dụ nói sáng này tôi ăn bánh bao trứng, buổi trưa tôi ăn một lát nạc khổ qua, buổi tối tôi ăn 200gr đậu phụ hoặc 200gr cá. Như vậy một ngày ăn 3 – 4 phần protein không nhiều cũng không ít. Lượng protein quá nhiều thì cái chết đến càng sớm, tại sao vậy? Vì rất nhiều axit amin từ nước tiểu thải ra ngoài sẽ ảnh hưỡng đến thận.

Vậy chất đạm nào là tốt nhất. Chất đạm cá là tốt nhất, ăn cá càng nhiều sẽ giúp cho động mạch không bị xơ cứng, bệnh huyết áp càng ít. Đạm thực vật nào tốt nhất? Đậu nành có đạm thực vật tốt nhất. Đạm đậu nành không những làm tăng cường sức khoẻ, và đối với phụ nữ thì nó rất tốt vì nó làm giảm được các bệnh trong thời kỳ tiền mãn kinh. Phụ nữ Trung Quốc trước 50 tuổi rất khoẻ mạnh, sau 50 tuổi sức khoẻ giảm xuống, tại sao? Vì có bệnh thời kỳ tiền mãn kinh, phụ nữ ở thời kỳ này huyết áp thường lên xuống bất thường, không ổn định hay hồi hộp, ra mồ hôi, tính khí không bình thường. Phụ nữ ở nước ngoài họ không như vậy. Rất nhiều phụ nữ nước ngoài 70 – 80 tuổi, sau khi lái xe họ còn đi bơi. Phụ nữ Trung Quốc trước 50 tuổi cũng có thể được như vậy, nhưng sau 50 tuổi thì lại béo ra, huyết áp cao rồi bệnh loãng xương và rất nhanh chóng trở thành già. Vì chúng không được bổ sung kích tố nữ, chất này có nhiều trong đậu phụ.

“4” là gì?

Nhớ 4 câu “có tính, có thô, ngọt, nhạt” hoặc “ăn 3,4,5 bữa, nhưng không nên ăn đầy bụng, chỉ nên no khoảng 7/10. Một tuần ăn 3-4 lần lương thực thô như là: ngô, khoai, bắp, sắn. Lương thực thô và tinh nên ăn xen kẽ. 3, 4, 5 bữa là chỉ số lần ăn trong ngày, tôi muốn nhấn mạnh là 7-8 phần khi đầy bụng. Xin mọi người bất kể là lúc nào hãy nhớ cho một điều “HÃY ĂN NHẤT ĐỊNH, CHỈ ĂN 7-8 PHẦN NO” NHỚ ĐƯỢC CÂU NÀY LÀ KÉO DÀI TUỔI THỌ, CÂU NÀY LÀ VÔ CÙNG QUAN TRỌNG. Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm: 100 con khỉ ăn thật no, 100 con khỉ khác cho ăn 7-8 phần no. Kết quả 10 năm, nhóm khỉ được ăn no có hiện tượng là béo lên, gan nhiễm mỡ, bệnh tim mạch nhiều, cao huyết áp nhiều, chết 50% . Nhóm ăn 7-8 phần no cơ thể không béo, mạnh khoẻ, thần kinh khoẻ, chết 12%. Và cho mãi đến bây giờ, lượng khỉ sống lâu vẫn là lượng khỉ chỉ ăn 7-8 phần no.

Ăn no 7-8 phần sự thực rất quan trọng. Một chuyên gia nổi tiếng người Mỹ, ông này viết rất nhiều sách đã từng sang Trung Quốc dạy học, có một lần sau khi giảng bài xong, ông nói. Thế kỷ 21 sắp đến rồi, chúc mọi người mạnh khoẻ, tôi gửi đến mọi người hai câu nói có giá trị tốt như thuốc vậy. THỨ NHẤT: ĂN 7-8 PHẦN NO, ý nói khi anh rời khỏi bàn ăn bụng vẫn thấy đói, còn như muốn ăn thêm... hãy mạnh dạng rời khỏi bàn ăn, đó là 7-8 phần no. THỨ HAI: LÊN LẦU ĐI BỘ, ý nói bình thường anh đi bộ ra bên ngoài, khi lên lầu không nên đi thang máy mà cũng đi bộ lên. Đi bộ là hình thức vận động tốt nhất. Trên thực tế vận động thường xuyên sẽ giúp cho ta phòng bệnh tiểu đường, bệnh tim mạch và bệnh cao huyết áp.

“5” là gì?

Đó là 500gr rau và trái cây. Cái đau khổ lớn nhất của con người là ung thư, ung thư giai đoạn cuối. Làm thế nào để ngăn ngừa được bệnh ung thư. Biện pháp phòng ngừa bệnh ung thư tốt nhất là "dùng rau tươi và trái cây". Tác dụng đặc biệt của rau tươi và trái cây sẽ làm giảm trên ½ bệnh ung thư. Ở Hà Nam có huyện Lâm, là nơi ung thư đường tiêu hoá nhiều nhất trên thế giới. Sau này trong khẩu phần ăn, họ được bổ sung 1 số rau tươi và trái cây thì bệnh ung thư đường tiêu hoá giảm đi rõ rệt. Cho nên 500gr rau tươi và trái cây tương ứng với 400gr rau tươi và 100gr trái cây. Ăn thường xuyên như vậy phòng bệnh ung thư tốt nhất.

 b) Câu 2: Đỏ, Vàng, Xanh, Trắng, Đen.

 “ĐỎ” là gì?

 Đỏ là một ngày ăn một trái cà chua, tôi thấy ngồi ở đây nam nhiều hơn nữ, xin nhắc nhỡ các bạn nam là một ngày nên ăn một trái cà chua, thì u xơ tiền liệt tuyến sẽ giảm 45%, ăn cà chua chín càng tốt, vì cà chua chín có chất hoà tan được mỡ. Thứ hai là nếu người khoẻ mạnh uống 1 ít rượu nho hoặc một ít rượu gạo cũng có thể phòng bệnh xơ cứng động mạch. Uống không vượt quá 50 – 100cc rượu, nhưng nhớ rằng không được uống nhiều, uống chút ít rượu là bạn của sức khoẻ, còn uống nhiều sẽ là tội phạm. Có một thống kê, 50% tội phạm trong nhà tù, thì có 40% sự cố giao thông do rượu, 10% người có liên quan tới tệ nạn xã hội. Rượu là tội phạm,  nhưng ta có thể uống ít. Khẩu hiệu của Tổ chức Y tế thế giới: “Rượu càng ít càng tốt”. Nếu người không có bệnh, gan không bị nhiễm mỡ, không có bệnh huyết áp có thể uống chút rượu nho và mỗi ngày ăn một trái cà chua. Ớt đỏ là rất tốt, nhưng nhớ kỹ tửu lượng không vượt quá 50 – 100cc.

“VÀNG” là gì?

Ăn uống của người Trung Quốc như vừa nói trên thường thiếu canxi và vitamin A. Thiếu canxi và vitamin A có biểu hiện gì? Trẻ con dễ bị cảm, sốt, trung niên bị bệnh u, xơ cứng động mạch, người già bị hoa mắt, thị lực kém nhìn không rõ. Bổ sung vitamin A làm cho trẻ em tăng sức đề kháng, người già không bị hoa mắt, võng mạc tốt. Vitamin A ở đâu có nhiều? Trong cà rốt, dưa hấu, bí đỏ, ngô vàng, ớt đỏ. Nói cách khác trong các loại rau quả có màu đỏ và vàng có nhiều vitamin A.

“XANH” là gì?

Trong thức uống, nước trà xanh là tốt nhất, vì trong nước lá trà xanh có chất kháng được vật có gốc oxi tự do, làm giảm sự lão hoá. Cho nên càng uống nước trà xanh càng thọ lâu, giảm xơ cứng động mạch, giảm khối u trong cơ thể.

“TRẮNG” là gì?

 Bột yến mạch, sợi yến mạch. Đây là một loại lương thực rất tốt. Hàng ngày mỗi bữa sáng ăn bánh bao yến mạch hoặc một chén cháo yến mạch rất tốt. Bây giờ ở Bắc Kinh có rất nhiều cán bộ, những người bệnh, mỗi buổi sáng họ thường dùng cháo yến mạch. Dùng một lạng yến mạch cho nước sôi vào nấu cháo rất dễ dàng mà lại rẽ tiền. Bạn ăn sáng một lạng cháo yến mạch thì khỏi phải ăn một lạng bánh bao 3 hào, một lạng yến mạch 4 hào, vậy là đắt thêm 1 hào, một tháng đắc thêm 3 tệ. Viên thuốc giảm mỡ có thể uống trong một tháng. Như vậy ăn cháo yến mạch trong một tháng còn ít tiền hơn uống thuốc mà hiệu quả lại tốt hơn. Đặc biệt đối với người bị bệnh tiểu đường, ăn cháo yến mạch sẽ làm giảm cholecteron, giảm mỡ trong gan và giảm béo rất tốt. Đặc biệt với cháo yến mạch nhuận tràng rất tốt với người già. Nhưng hiện nay trên thị trường có rất nhiều hàng giả, thuốc uống có thuốc giả, người cũng có người giả, văn bằng cũng có văn bằng giả, yến mạch cũng có rất nhiều yến mạch giả. Yến mạch thật có mác “yến mạch thế tràng” là loại yến mạch tốt nhất được chọn ra từ 900 loài yến mạch của Trung Quốc.

“ĐEN” là gì?

Đen là mộc nhĩ đen. Mộc nhĩ đen là loại tốt nhất, vì nó có thể làm giảm độ nhớt của máu. Ăn mộc nhĩ đen sẽ tránh được bệnh huyết áp, bệnh tắc mạch máu não. Bây giờ có rất nhiều người già bị bệnh mất trí nhớ, kỳ thực... bị mất trí nhớ và bán thân bất toại có gì sai khác? Bán thân bất toại là do một mạch máu lớn bị nghẽn đột ngột, bị vỡ làm xuất huyết não. Còn bệnh mất trí là do một vi huyết quản bị nghẽn dần dần làm cho bộ nhớ của não không còn nữa, hiện tượng này là do máu có độ nhớt quá cao tạo thành. Ăn mộc nhĩ đen mỗi ngày từ 5-10gr, ăn từ 50 – 100 ngày, một ngày ăn một lần dưới hình thức ăn canh hoặc ăn rau đều được.

Làm sao lại phát hiện được mộc nhĩ đen tốt? Có một bác sĩ người Mỹ vô tình phát hiện khi khám cho một bệnh nhân người Mỹ gốc Hoa.

- Bác sĩ hỏi: “ông làm thế nào? Có phải ông uống nhiều thuốc?”

- Bệnh nhân trả lời: “không!”.

- Bác sĩ nói: "nhưng độ nhớt của máu giảm rất rõ, chắc chắn ông uống nhiều thuốc"?

- Bệnh nhân trả lời: “không, tôi không uống thuốc gì cả!.”

- Bác sĩ lấy làm lạ và hỏi: “gần đây ông có ăn gì?”

- Bệnh nhân nói: “tối hôm trước tôi có đến phố ngưới Hoa ăn một bữa ăn do người Trung Quốc nấu, và tôi ăn thịt nạc, ăn trứng và ăn mộc nhĩ đen”.

Bác sĩ nghĩ rằng thịt nạc và trứng không có tác dụng gì, sợ rằng người Trung Quốc rất thích ăn món ăn lạ và ông ta đã nghiên cứu về thứ rau lạ này. Ông đã phát hiện mộc nhĩ đen của Trung Quốc làm giảm độ nhớt của máu.

Sau bài phát biểu kết quả nghiên cứu của ông ở Đài Loan, Hương Cảng, nhiều nơi đều ứng dụng biện pháp này. Sau đó trung tâm tim phổi của chúng tôi ở Bắc Kinh chuyên nghiên cứu về mộc nhĩ đen. Có một lần tôi khám bệnh cho một giám đốc xí nghiệp ở Đài Loan, ông này rất giàu và bị bệnh tim mạch; máu bị nghẽn trong huyết quản cần phải sang Mỹ để làm phẩu thuật cầu nối tim. Khi tới nơi, vì bệnh viện quá đông bệnh nhân, nên phải hẹn ông ta ½ tháng sau quay lại, sau nữa tháng bệnh nhân quay lại chụp X quang động mạch tim, 3 động mạch đều thông, bác sĩ cho về và hỏi ông chữa bệnh bằng cách nào vậy?

Bệnh nhân trả lời: chỉ dùng phương pháp: nấu 10gr mộc nhĩ đen + 3 lát gừng + 100gr thịt nạc + 5 quả táo tầu, với 6 bát nước, sắc còn 2 bát, cho thêm một chút bột ngọt, và một chút muối, uống liên tục trong 15 ngày, bệnh tắc nghẽn mạch não sẻ hết. Tóm lại, qua nghiên cứu khoa học thực nghiệm đã cho thấy mộc nhĩ đen có thể làm giảm độ nhớt của máu.

[còn nữa]